Chia cho nhau nụ cười héo úa Sẻ cho nhau giọt lệ tươi vui Xoa cho nhau bao vết chém của đời Cùng nhau nhặt lại những gì rơi rụng...Cùng nhau nhặt lại những gì rơi… rụng…

14 tháng 7, 2011

HOÀI NIỆM

Một tiếng lá rơi cũng đủ làm tôi giật mình
Cây vô tình bỏ rơi chiếc lá nhỏ
Gió vô tình mang chiếc lá đi xa
Thu ra đi chẳng đợi đông tạm biệt
Thời gian vô tình chẳng ngoảnh lại đợi ta
Đêm khuya vắng trong căn phòng nhỏ
Bình tâm hoài niệm một chặng đường đã qua...

Từ một cô bé ngày nào còn e sợ, rụt rè khi đến lớp, giờ đây tôi đã bước vào tuổi năm mươi. Thời gian trôi qua thật nhanh, tất cả như mới vừa xảy ra... Nhìn lại 12 năm học suốt một quãng đường dài biết bao kỷ niệm buồn vui đáng nhớ, hình ảnh Thầy Cô lúc nào cũng luôn ở bên tôi.
Nhớ nhất những năm tôi học tiểu học. Nhớ những ngày nào bắt đầu đi học, rời vòng tay mẹ khóc suốt mỗi ngày, ngồi ở lớp nhưng mắt cứ nhìn ra cửa dõi theo xem mẹ ở đâu, thấy mẹ mới yên tâm ngồi học. Có những buổi phải trốn học, lén thầy chạy về vì sợ thầy và không có mẹ, về nhà van xin ông cho tôi nghỉ học, ông cười xòa xoa đầu vuốt tóc...
Thế rồi tôi cũng qua được năm lớp một rồi hai, ba, bốn, đó là những năm đầu đời tôi rất khờ dại, lại phải học chung, đối đầu với bọn con trai. Bước sang lớp năm, vui mừng vì được học chung với con gái, nhưng khổ nỗi gặp cô giáo lúc nào cũng lăm lăm sẵn cây thước bảng trên bàn, sẵn sàng xử phạt, đánh đòn những ai không thuộc bài khiến bọn con gái vốn đã nhát đòn chúng tôi sợ xanh máu mặt. Giờ ngẫm lại lại thấy ơn cô hơn, nhờ sợ vậy mà tôi thi đậu vào trung học.
Ngày tháng cứ dần trôi qua, tạm chia tay thầy cô rồi gặp lại những bóng hình mới ở ngôi trường mới, thầy cô đến với tôi là sự bắt đầu nhưng cũng là tiếp tục, tưởng như đó là sự tiếp nối vô hình của thầy cô không những chỉ dạy cho tôi tri thức sách vở mà còn truyền cho tôi ngọn lửa ấm áp của tình yêu thương .
Khi bước vào đường đời bao nỗi chông gai với nhiều bon chen chông gai thử thách, lúc đó tôi ao ước có một bờ vai để chia sẻ và nương tựa...

"Nơi góc nhỏ ngày xưa còn nguyên đó
Vẫn cây bàng, ghế đá, thảm cỏ xanh
Nơi chúng mình thường hay ngối trò chuyện
In vào lòng ký ức đẹp như tranh

Góc nhỏ ấy có ai từng ngồi khóc
Bị thầy la vì điểm thấp đáng thương
Từ góc ấy mỗi người đi mỗi hướng
Để lá bàng buồn rụng nhớ chiều vương

Nay đã lớn nhưng lòng còn thơ trẻ
Nhớ tháng ngày vui vẻ tuổi thần tiên
Xưa chẳng biết để lớn rồi luyến tiếc
Tiếc góc xưa cho ta mãi đi tìm"

5 nhận xét:

Xuyennhac nói...Trả Lời

Bài thơ hay,nên nhờ cu tổng Quốc biên tập lại giùm cho đẹp đi.
Lần sau,Vulien muốn đăng bài không bị như vầy nữa,trước khi past bài ,nên bấm chuột vào khung "viết" ở góc trên bên phải,ô "viết" từ trắng chuyển sang màu sậm,là ok,past vào sẽ không bị như trên nữa.Vulien tự chỉnh sửa thử xem.

vulien268 nói...Trả Lời

Sao đăng bài cứ như vậy hoài , chỉnh sửa rồi cũng vậy , đt cho cu Quốc k được , ngoài vùng phủ sóng k biết đang đi đến phương trời nào rồi? tức quá XN ơi! Sao trước đây mình đăng bài đâu có gặp tình trạng này?

Xuyennhac nói...Trả Lời

Mình hướng dẫn bạn làm theo thử nhé:
Bước 1 : copy bài đăng ra word chỉnh sửa lại cho đẹp (chú ý font chữ).
Bước 2
Đăng nhập blog -> đăng bài mới -> chọn tab chỉnh sửa bài đăng -> tìm tên bài muốn xóa click vào chữ xóa ( sát bên phải);chọn xóa lần nữa.
Bước 3:
Tại giao diện “chỉnh sửa bài đăng”:
Click vào tab “đăng bài mới”=> viết tiêu đề -> tại khung đăng bài,phía trên bên phải có 2 ô : [chỉnh sửa HTML] và [Viết] bạn click chuột vào ô [viết] -> copy bài từ word và past vào ,thế là ok. Chọn “xem thử” sau khi vừa ý thì “xuất bản bài đăng”.Chúc bạn thành công.

Xuyennhac nói...Trả Lời

Mình gởi mail nhưng sai địa chỉ(vulien268@gmail.com), bị trả lại,nên phải viết lên đây,thông cảm nhé !!!

thanhnhan nói...Trả Lời

Bài được VQ chỉnh sữa rồi
ok VL tuyệt lắm,hôm qua VL
gọi N đang ở CD trời mưa suốt

Cảm nghĩ của bạn

Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!

Đầu trang
Giữa trang
Cuối trang