Đỏ rực một góc trời
Dạt dào từng cơn sóng
Vổ về lòng biển khơi
Hoàng hôn ở biển
Những cánh buồm nâu non
Vội vã tìm bến đợi
Về đâu giữa trùng khơi
Cánh hải âu chấp chới
Hoàng hôn ở biển
Gió hoang dại đùa nhau
Sóng cuộn trào nỗi nhớ
Biết tìm anh nơi nào
Giữa mênh mông trời nước
Hoàng hôn ở biển
Cát trắng và sóng xô
Ru mãi một bến bờ
Biển ngàn năm thương nhớ
(Hà Tiên trên đường về 06-03-2011)
4 nhận xét:
Thế đấy, nghĩa-tình là vạn bông hoa, khi xa thì nhớ, gần thì lãng quên.
Hoan hô, đúng là tức cảnh sinh tình. Thơ hay lắm bồ! Nhưng không sợ ông Trí ghen sao lại "Biết tìm anh nơi nào, giữa mênh mông trời nước"?
Ảnh ở ngay sau lưng đó!
Vui và hạnh phúc quá nhỉ!
Các ông ôm đúng vợ mình xiết chặc vào nữa, kẻo biết tìm anh nơi nào , giữa mênh mông trời nước??
Làm thơ là phải"ảo" phải thêm "gia vị"...để bài thơ trở nên lãng mạn và trữ tình chứ...hai bạn ĐVQ+VL nói đi đâu vậy...???TN+PQ cũng như hai bạn thôi ...rất thân và hiểu nhau ...thế đấy...
Cảm nghĩ của bạn
Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!