Chia cho nhau nụ cười héo úa Sẻ cho nhau giọt lệ tươi vui Xoa cho nhau bao vết chém của đời Cùng nhau nhặt lại những gì rơi rụng...Cùng nhau nhặt lại những gì rơi… rụng…

7 tháng 3, 2011

Biển và người...

Biển              
Có từ bao giờ                                  
Mà mênh mông thế              
Mà bao la thế                        
Người             
Đến từ bao giờ      
Để nhớ, để thương
Để hờn, để giận
                         
Biển          
Có từ nghìn đời...                         
Người   
Người đến,người đi... 
Tình người nhạt nhòa...      
Ô hay! biển mặn
Ô hay! tình người...     
Không như biển...                             
Ngàn năm vẫn đợi...
                                 
 (Hà Tiên 6-3-2011)

4 nhận xét:

dovietquoc nói...Trả Lời

Sắp thành thi sĩ được rồi đó, không là thi lẻ nữa rồi! Nhưng sao lại nghe có chút chua chát nhỉ?

thanhnhan nói...Trả Lời

Nói là nói thế thôi ,chứ không chua chát ,nhạt nhòa đâu...thật ra là rất "mặn mà"đó ...hi..hi...

duong sang nói...Trả Lời

Đúng là biển bao la, biển mặn mà. Nhưng sao dọc bài thơ này cứ ngỡ như tác giả đang trách móc một người nào đó thì phải. Biển vẫn có khung trời riêng của biển thì người cũng có nổi niềm riêng của người. Nhưng cứ trách thì trách hoàn cảnh nào đó đã đưa người đi không trở lại..

thanhnhan nói...Trả Lời

Nhà thơ Xuân Quỳnh có bài "Thuyền và biển" còn TN có bài "Biển và người"...thế đấy các bạn hiểu sao cũng được...

Cảm nghĩ của bạn

Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!

Đầu trang
Giữa trang
Cuối trang