
Rắn hai đầu (Ảnh wordpress).
Nơi chia sẻ thông tin, cảm xúc và những vấn đề cùng quan tâm của nhóm bạn học sinh Thủ Khoa Nghĩa Châu đốc, niên khoá 1971-1978
![]() |
Loài ếch Northern Leopard (Ảnh: www.biology.mcgill.ca) |
Những bức ảnh vô tình được một nhiếp ảnh gia chộp lại trên đường, đã tường thuật lại câu chuyện tình ly biệt cảm động của đôi chim yến:
“Cô gái” lúc đó ven theo đường cái, lượn vòng sát mặt đường thì đâm phải một chiếc xe hơi đang lao tới. “Cô gái” bị thương, tình hình vô cùng nguy cấp…
![]() |
Nguyễn Văn Hạnh mặc áo thun 3 lỗ đang ngó mông lung đâu đó. Trông ông giáo già vẫn còn trẻ trung y như ngày nào! |
Lê Thị Kim Ngân mặc áo xanh |
When I born, I black
When I grow up, I black
When I go in Sun, I black
When I scared, I black When I sick, I black And when I die, I still black
And you white fellow
When you born, you pink
When you grow up, you white
When you go in sun, you red
When you cold, you blue
When you scared, you yellow
When you sick, you green
And when you die, you gray
And you calling me colored?!
|
Lúc chào đời da tôi có
màu đen
Khi lớn lên da tôi luôn luôn đen
Dưới vầng dương, tôi đen
Trong cơn sợ hãi, tôi đen
Những trận ốm đau, tôi đen
Và khi chết, tôi vẫn giữ màu đen
Và bạn, người da trắng Khi chào đời, da bạn có màu hồng Bạn lớn lên da trở thành màu trắng Phơi mình dưới nắng, da bạn đỏ au Khi gặp lạnh, người bạn xanh dương Nếu bạn sợ hãi, nhìn bạn màu vàng Khi ốm đau, trông bạn xanh mướt Đến lúc qua đời, bạn thành màu xám Ấy thế mà bạn, gọi tôi Da Màu! |
Cứ ngỡ rồi đây xa
lắm một mái trường
Ta không đủ sức níu
thời gian gần lại
Mái ngói mờ rêu, tán
lá bàng xa ngái
Những con đường, sỏi
đá nhịp buồn tênh
Tháng năm rơi trên
bậc thềm chênh vênh
Sân trường cũ, và
bài thơ cũng cũ
Ô cửa sổ bốn mùa
nắng rủ
Và cơn mưa trong
trẻo mắt bạn bè
Một mùa xa hoa
phượng chật vòng xe
Nét mực tím vương
dấu tay mùa hạ
Màu xanh dịu thân
thương trên vòm lá
Nhạt sắc trời, con
chim sẻ nào bay...
Qua những mùa thu
vương lối heo may
Hoa cỏ tím góc sân
trường thầm lặng
Ai không nhớ những
vòm trời mây trắng
Mùa tựu trường gom
gió hát vu vơ...
Gốc bàng xưa im lặng
đến bây giờ
Mong mỏi phía hành
lang xa vời vợi
Chỉ một câu thơ cũng
thành tiếc nuối
Chuyện giận hờn,
viên sỏi nhỏ màu xanh
Ta cứ ngỡ rồi tất cả
qua nhanh
Mái tóc xưa chắc giờ
không còn ngắn
Đã đơn giản như ta
từng ngộ nhận
Một điều gì, mà nào
có gì đâu...
|
Bàn ghế xưa rưng
rưng ngả màu
Mùa xưa cũ bâng
khuâng như thần thoại
Hoa cỏ may buồn đi
vào xa mãi
Kỷ niệm giăng đầy
rợp một mái trường quê
Bạn bè xưa chẳng có
lúc tìm về
Trái bàng chín nằm
ngơ trong mùa cỏ
Giọng thầy khan,
trầm ngâm trong gió
Mái tóc thầy điểm
bạc hoa lau
Ta cứ ngỡ rồi tất cả
qua mau
Tuổi thời gian nhòe
lem như giọt mực
Thương nhớ ấy nhuộm
màu mây ngũ sắc
Lá học trò vụng dại
trốn nơi nao...
Ô cửa mùa thu mây
trắng lại bay vào
Ta lại thấy mình
những ngày thu lớp trước
Con đường mùa xa,
bàn tay nào với được
Giấc mơ một mái
trường màu ký ức phong rêu
Hiên lớp xưa lời
thầy vọng đều đều
Bụi thời gian phủ
đầy lên kỷ niệm
Bài thơ cũ đợi ta về
viết tiếp
Tuổi vụng về hát gọi
tháng năm ơi...
Ta bước đi tiếng
trống giục bồi hồi...
(Sưu tầm, không rõ tác giả)
|