Tóc em đã nhuộm màu thời gian...
Màu thời gian không xanh mà bạc trắng!
Những chiếc xe đi qua nhanh...
Còn lại một vùng yên lặng...
Tiếng rú còi-như réo gọi thuở xa xưa...
Biết làm sao?gió bụi xe cuốn tròn trong kỹ niệm...
Cánh phượng xưa-còn nằm trong trang vỡ cũ...
Sách vỡ ngày nào...bùn đất đã vấy lên...
Biết làm sao?phố xá đông...
Ồn ào-và chật chội...
Ngày hè...hoa phượng ...
Đâu còn...tiếng nhạc vào thơ...
Áo trắng em bay bay...
Đã nhạt nhòa trong nắng ...
Mắt đã cay xè...
Sao nhìn thấy ...bóng dáng xưa.
Ký ức...
Một thời của em...
Một thời của anh...
Mỏng như sương...mờ như mây khói
Giờ chỉ còn là kỹ niệm ...để nhớ để thương...
Biết làm sao? anh ơi!nhiều câu chấm hỏi?
Tiếc nhớ hoài-chẳng xanh được thời gian...
3 nhận xét:
Sao lúc ni nữ sĩ TN hay bị ám ảnh bởi thời gian quá nhỉ? Có vẻ như sự ra đi đột ngột của bạn bè khiến con người trở nên bi quan chăng?
Hát cùng tôi cho vui lên nào:
"Hãy cứ vui như mọi ngày, Dù chiều nay không ai qua đây hỏi thăm tôi một lời, Dù trong ta đêm thì thầm tiếng buồn..."
Bạn làm thơ hay quá!Làm mình nhớ nhiều đến kỷ niệm ngày xưa..tiếc rằng O hỏng có một mối tình nào vắt vai hết để bây giờ làm thơ nhớ thương hay như bạn!
Chúc mừng thi sĩ TN nghen!
nghe từ nữ sĩ,thi sĩ thật ngại quá hỏng dám nhận đâu...thấy thời gian qua ...quả thật đáng sợ ...vì thời gian qua ...có những cái mất đi...mà không bao giờ tìm lại được...
Cảm nghĩ của bạn
Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!