Chia cho nhau nụ cười héo úa Sẻ cho nhau giọt lệ tươi vui Xoa cho nhau bao vết chém của đời Cùng nhau nhặt lại những gì rơi rụng...Cùng nhau nhặt lại những gì rơi… rụng…

23 tháng 10, 2011

Một câu chuyện thương tâm


Tôi là người mẹ tội lỗi

ngày 08 tháng 8 năm 2011
Anh cao to, đẹp trai là người thành phố. Anh làm trong ngành du lịch, còn tôi chỉ là cô thợ may tỉnh lẻ quê mùa nhỏ bé. Mọi người cùng khu trọ gọi chúng tôi là Hoàng tử và Lọ Lem. Bà chủ nhà tốt bụng chỉ e đến khi hoa giữa nhụy tàn anh quất ngựa truy phong. 

Nỗi lo, sự ngờ vực biến mất, anh hứa hẹn lời thủy chung. Và tôi tin cái kết có hậu trong chuyện cổ tích xưa. Đời ai biết trước chữ ngờ. Buổi chiều bảo tàng Nghệ Thuật nhiều gió cuốn đời tôi lạc lối.
Có lẽ tôi sai hoặc cả hai chúng tôi vốn dĩ không thuộc về nhau. 
Ngợp trong không gian nghệ thuật bay bổng tuyệt mĩ... anh đắm đuối nhìn tôi thì thầm: “Phụ nữ là tuyệt tác quyến rũ nhất, tạo hóa xuất thần tạo ra trong sự thăng hoa tuyệt đỉnh”. Tim tôi đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Chúng tôi đứng trên cây cầu Long Biên lịch sử ngắm trời đêm. Tôi ngộp thở vì những lời tình tứ từ môi anh...

11 giờ khuya gió lạnh nhiều, chúng tôi vào nhà nghỉ gần đó. Tôi không hiểu nổi chính mình nữa. Tôi đã trao cho anh trọn vẹn sự trong trắng, trinh nguyên ngay trong cái đêm trời đầy gió lạnh ấy.

Dù biết rõ mình không nên tiếp tục vào nhà nghỉ nhưng mỗi lần ở bên anh, tôi chẳng thể cưỡng nổi những ham muốn cứ sục sôi trong lòng... 
Có lần ân ái xong tôi hoang mang hỏi anh sẽ yêu em mãi chứ? Anh nhéo mũi tôi, nói anh sẽ cưới em làm vợ! 

Ba tháng sau tôi ngượng ngùng vào hiệu thuốc mua que thử thai. Tôi bật khóc trong phòng vệ sinh. Tôi khóc cho niềm vui làm mẹ thiêng liêng. Tôi khóc cho nỗi buồn vô tận của người đàn bà chửa hoang. Rụt rè báo tin cho anh, tôi bối rối khi anh muốn phá bỏ đứa con đầu lòng vì đại cuộc. Anh lý giải chúng tôi còn quá trẻ chưa thể làm cha, làm mẹ tốt. Tôi mất ăn, mất ngủ suy nghĩ mấy đêm liền. Thương con đứt ruột vậy mà tôi đã chiều theo ý anh...

Sáu tháng sau tôi lại có bầu. Anh bảo giữ cái thai lại chúng tôi sẽ vĩnh viễn mất nhau. Anh chưa thuyết phục được bố mẹ chấp nhận tôi làm con dâu. Là con một, anh chẳng thể vứt bỏ hiếu nghĩa để đưa tôi đến vùng đất mới xây dựng hạnh phúc lứa đôi riêng. 
Tôi gạt nước mắt xót xa, tước bỏ quyền sống của đứa con chưa thành hình. Quá đau lòng, tôi thẫn thờ như người mất hồn cả tuần lễ... 

Nỗi buồn vừa nguôi ngoai, tôi lại thụ thai. Mặc cho anh cầu xin, năn nỉ phá thai, tôi quyết giữ đứa bé. Nỗi buồn giết con ám ảnh tâm trí, tôi mơ thấy đứa con đỏ hỏn ôm chân mình khóc thảm thiết van xin mẹ đừng giết con, nhưng anh bảo tôi lo lắng quá nên gặp ác mộng. Anh khăng khăng bắt tôi phá thai. 

Chúng tôi cãi vã, anh đập bàn, đập ghế. Tôi gào khóc thê thiết... 
Chán nản anh uống rượu như điên. Khi cơn say lấn át lý trí anh đánh tôi thâm tím mặt mày. Sảy thai tôi vào viện cấp cứu. Kiệt sức, buồn tủi tôi xanh rớt như tàu lá. Tôi nghẹn ngào đòi chia tay. Anh tặng quà chuộc lỗi. Anh hứa hẹn đủ điều, anh tỏ ra đau khổ nếu phải xa tôi. Mủi lòng tôi tin lời anh.
Những cơn gió vô tình cuốn bay mất lời anh, nên anh vẫn chứng nào tật ấy. Anh tức giận đánh tôi vì đủ thứ lý do ghen tuông như điện thoại tôi có tin nhắn lạ, tôi cười nói với anh hàng xóm... 
Mấy chị cùng làm xúi tôi bỏ người yêu, họ bảo mới yêu đã hung dữ sau này làm chồng, anh còn quá đáng hơn. Lần nào tôi đòi chia tay, anh cũng cầu xin tôi tha thứ, anh hứa sẽ thay đổi làm tôi vui. Mọi hờn giận tiêu tan chúng tôi lại làm lành.

Ít lâu sau tôi lại có bầu. Anh lại bắt tôi phá bỏ. Tôi lại khóc, lại cãi vã. Anh lại say rượu, lại đánh tôi, lại sảy thai. Tỉnh rượu anh lại làm lành. Tôi lại bỏ qua với ý nghĩ  “rượu nói, rượu đánh chứ nào phải anh!” 

Lần mang bầu thứ x, tôi sảy thai thì bác sĩ kết luận tôi mắc chứng vô sinh do lạm dụng phá thai nhiều lần. Trời như xập xuống đầu, tôi thấy mình khốn nạn, tồi tệ và đáng thương làm sao. Tôi xấu hổ với con mèo Kan lông vàng óng nằm góc nhà cho đàn con bú... 

Lòng hoang lạnh vì cô đơn, tôi thèm dựa vào vai anh mà khóc. Tôi tìm điện thoại, run rẩy bấm số... Anh ngạc nhiên hỏi:
- Em lại có bầu rồi à? 
- Vâng - Tôi trả lời theo quán tính. 
- Em nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. Tôi khóc nấc hỏi như một cái máy mà chả hiểu sao mình lại làm vậy
- Bao giờ anh đưa em vào bệnh viện phá thai?
- Em đừng phá thai nữa. Anh hơn 30 tuổi làm bố được rồi. Em à, tuần sau anh sẽ đưa em về ra mắt bố mẹ... 

Tai tôi ù đi, lời cầu hôn làm tim tôi vỡ nát. Tôi không đủ cam đảm nói ra sự thật, cũng không đủ cam đảm bắt anh phải cưới người đàn bà mất khả năng sinh con. Tôi chỉ biết khóc và cầu xin chúa tha thứ cho tội lỗi tầy đình của chúng tôi. Tôi xin chúa đừng trách phạt anh. Bởi tuổi thơ của anh cũng chỉ là những trận đòn roi, quát mắng của người cha nát rượu…

6 nhận xét:

Xuyennhac nói...Trả Lời

Sao có vẻ giống kí ức thời Sinh viên của...xóm ngày xưa hỉ ?!

VietQuoc nói...Trả Lời

@XNi
Hồi ức!
[img]http://blog.uhm.vn/emo/bpopo/44.gif[/img]

HuỳnhThơ nói...Trả Lời

@VietQuoc
@XN
kí ức hay hồi ức mà giống như thế thì...đem câu sấu

vulien268 nói...Trả Lời

@HuỳnhThơ
Bọn đàn ông con trai là như thế đấy!
Phụ nữ đa số là nhẹ dạ , yếu đuối mềm lòng ,
Không nên lệ thuộc , đừng tạo điều kiện cho họ ,
phải biết làm chủ bản thân .
Mặt ngầu mới được!
[img]http://blog.uhm.vn/emo/pandatron/20.gif[/img]

Xuyennhac nói...Trả Lời

@vulien268,HuỳnhThơ
Ái chà !Làm gì mà bức xúc quá vậy ?!
Việc gì cũng có thể thương lượng được mà !!
Cùng lắm thì bẻ gãy cái chìa khóa quăng hầm cá tra là xong chuyện!!
nhưng có nỡ làm vậy hay không lại là chuyện khác !!"càng ngầu càng dễ mềm lòng " hí...hí.

dovietquoc nói...Trả Lời

@HuỳnhThơ & vulien268
Quý vị làm sao vậy kà?
Chẳng ai lừa ai cả, và ai cũng đáng thương hơn đáng trách kia mà! Chỉ do quá yêu nhau mà họ không tính đến hậu quả thôi!

Cảm nghĩ của bạn

Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!

Đầu trang
Giữa trang
Cuối trang