Khi người tình cho bạn một tình yêu, thì trong trái ngọt đã có thêm mùi vị của đắng cay. Nhưng tình yêu của Mẹ thì không hề vị lợi, ở trái tim người Mẹ chỉ có sự tràn đầy, không có bớt đi hoặc thêm vào gì nữa.
Một người tình có thể ác độc với bạn, nhưng trong lòng người Mẹ thì chỉ có từ tâm. Sự ác độc mang đến giá băng trong lòng bạn, và chỉ có hủy diệt chứ không thể làm sinh nở một điều gì tốt lành. Chỉ có ở người Mẹ bạn mới có thể tìm được lòng chung thủy tuyệt đối.
Hãy tin chắc rằng không thể nơi nào có một lòng chung thủy tương tự như vậy nữa. Bởi vì đối với Mẹ, bạn luôn là mục đích đầu tiên, và sau cùng.
Trịnh Công Sơn
Tôi không còn nhớ từ bao giờ, cứ mỗi khi tết đến mình không còn có cái cảm giác háo hức của trẻ nhỏ, mà thay vào đó là những lo toan, trăn trở cho cuộc mưu sinh thường nhật. Cũng không nhớ rõ từ khi nào, mỗi độ xuân về những lo toan, trăn trở ấy nhường chỗ những nỗi lo sợ mơ hồ về người Mẹ kính yêu của mình.
Tết này tôi chở mẹ tôi đi chùa, thắp nhang viếng mộ ba tôi. Tôi không nghe mấy bài nhạc xuân rộn ràng đến nhàm chán, tôi chọn nghe những bài nhạc đầy ắp tâm trạng. Tôi cùng mẹ ngồi xem đĩa thuyết pháp “Suốt đời không quên” mà thấy mắt mình cay cay. Và tôi cứ chần chừ mãi, không dám đến đứng trước mặt để mừng tuổi cho Mẹ.
Mấy ngày tết này, trong tôi cứ văng vẳng bài hát:
Mỗi mùa xuân sang mẹ tôi già thêm một tuổi.
Mỗi mùa xuân sang ngày tôi xa Mẹ càng gần
…
Mỗi mùa xuân về Mẹ thêm tuổi mới
Mỗi mùa xuân mới con mừng tuổi Mẹ!
Tôi chợt phát hiện một cách chua chát, cái từ “Mừng Tuổi” trong tiếng Việt thật khéo là trớ trêu… như một trò đùa cợt của con chữ, “Mừng Tuổi” hay “Mừng Tủi” đây?
Con mừng tuổi Mẹ mà lòng thì tràn ngập âu lo. Mừng vì Mẹ sống thọ thêm được một năm, mừng vì Mẹ vẫn còn ở với con đến ngày này, mừng vì con vẫn còn có một tình thương bao la không vị lợi để mà nương nhờ.
Nhưng rồi niềm vui kia lập tức bị lấn át đi bởi một ý nghĩ đen tối, lén lút ẩn hiện từ đâu đó sâu thẳm trong tâm thức, một nỗi lo sợ mơ hồ mà chẳng ai dám mường tượng về cái ngày sắp cận kề của Mẹ, nó cứ lừng lững ùa về choán ngập cả hồn tôi suốt ba ngày tết.
Mẹ già như chuối chin cây, gió lay Mẹ rụng…
Gió lay Mẹ rụng! Hôm nay, tết này mẹ còn ngồi đây với con, ai biết được khi nào sẽ có một cơn gió độc phũ phàng nào đó sẽ mang Mẹ đi xa mãi mãi? Mừng tuổi Mẹ mà sao lòng con thổn thức!
Thật cảm ơn nữ sĩ Nguyễn Thị Kim Xuân và nhạc sĩ Trần Long Ẩn đã nói hộ chúng ta cái tâm trạng thầm kín mà ít ai dám nghĩ về một cách rõ ràng qua bài Mừng Tuổi Mẹ. Các bạn hãy cùng tôi lắng lòng mình lại để nghe bài hát này:
(Mừng tuổi Mẹ - thơ: Nguyễn Thị Kim Xuân - nhạc: Trần Long Ẩn - thể hiện: Thùy Dương)
Bạn bè chúng ta rời ghế nhà trường, mỗi người một ngả bôn ba kiếm sống, thoáng chốc nhìn lại thì gối đã mỏi, chân đã chồn, tâm hồn đầy thương tích, còn Mẹ thì như ngọn đèn dầu leo lét, chẳng biết sẽ tắt khi nào. Nhạc sĩ họ Trịnh có lần phải thốt lên “Bao nhiêu năm rồi còn mải ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt…”? Giờ đây là lúc để mỗi người trong chúng ta còn kịp bước quay về ngồi dưới bóng Mẹ, để được nhận những ánh nhìn yêu thương, để được thấy nụ cười móm mém, bao dung trên bờ môi đầy nếp nhăn của Mẹ, để hồn ta được thực sự bình yên; hãy quay về ngồi bên cạnh Mẹ, để được trao một cử chỉ, một ánh mắt dịu dàng với Mẹ, để được ân cần trao cho Mẹ một ly nước, một bát cơm, để được sống trọn vẹn với Mẹ những ngày còn lại, và để lòng ta thực sự sám hối vì những tháng ngày trót hững hờ với Mẹ.
Các bạn ạ, với tuổi đời của chúng ta, cái ngày oan nghiệt không thể ngăn lại ấy chắc cũng chẳng còn bao xa nữa! Vậy thì hãy nhanh lên các bạn! Cố mà sống cho tốt với Mẹ mình, cố mà vớt vát lại những tháng ngày quý giá còn có Mẹ trong đời mà mỗi người trong chúng ta đã từng hoang phí, cố mà chuộc lại những tháng ngày vì mải chạy theo cuộc mưu sinh, đuổi theo những tham vọng của riêng mình mà không sống tròn đạo với Mẹ.
Ngay từ bây giờ đây, từ đáy lòng mình, mỗi người trong chúng ta hãy tự cài lên ngực mình một đóa hoa hồng trắng của những người con không còn Mẹ, để chúng ta thực sự biết nâng niu, nuối tiếc những ngày còn lại được ở bên Mẹ, như thi sĩ họ Đỗ đã có lần thảng thốt ngộ ra:
(Nhớ Mẹ - thơ: Đỗ Trung Quân - thể hiện: Thái Hòa)
Đức Thích Ca có lần nói, “Mẹ là vị Phật sống trong nhà”. Vậy thì hãy đối đãi với Mẹ, nghĩ về Mẹ, nhớ về Mẹ với cả tấm lòng của người con hiếu và hãy thật thành tâm với Mẹ như khi cầu kinh dưới chân Đức Phật. Và hãy cùng tôi nhỏ lệ cho cái ngày mà chúng ta phải cài lên ngực mình một đóa hoa hồng trắng thay cho đoá hồng đỏ mà chúng ta đang vui sướng được mang trên ngực mình lúc này bạn nhé!
Con sợ một ngày kia khi mẹ mất đi con không thể khóc
Bởi vì con đã khóc mẹ nhiều rồi
Đã bao lần lòng bỗng chơi vơi
Mỗi độ vu lan về cùng me đi lễ
Cài đóa hồng mà rưng ngấn lệ
Rồi sẽ có ngày hoa trắng phải cài lên…
Có những khi mòn mỏi thâu đêm
Nỗi lo mất mẹ trôi êm vào giấc ngủ
Con đã âm thầm khóc mẹ trong mơ
Ngọn đèn khuya leo lét tỏ mờ
Cơn gió vô tình khi nao sẽ tắt
Mơ thôi mà lòng con quay quắt
Mẹ ơi Nước mắt ơi xin cứ mãi rơi
Những lúc vui, buồn khi nhớ Mẹ
Những lúc xa quê buồn quạnh quẽ
Khắc khoải nhiều mà chẳng thốt nên câu
Con thương Mẹ, Mẹ ơi, con yêu Mẹ
Con sợ lắm một ngày kia Mẹ sẽ...
Con phải về với Mẹ, Mẹ ơi
Giá khóc được khi còn Mẹ trong đời
Mà níu được thời gian quay ngược lại
Con sẽ cứ khóc hoài khóc mãi
Dẫu mai kia không còn nước mắt
Nhỏ xuống khi ngực trắng một bông hoa
Những ngày tết Tân Mão
Kính dâng lên Mẹ!
dovietquoc
2 nhận xét:
Hãy cố gắng mà thực hiện bằng hành động cụ thể cho mẹ vui!
Cảm ơn comment đầu tiên của mày về bài viết tâm huyết gần tròn một năm của tao! Đó là cảm xúc từ đáy lòng của một người con chưa tròn đạo với Mẹ, một người Mẹ mà tao còn nhiều điều muốn tỏ bày...
Cảm nghĩ của bạn
Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!