Chia cho nhau nụ cười héo úa Sẻ cho nhau giọt lệ tươi vui Xoa cho nhau bao vết chém của đời Cùng nhau nhặt lại những gì rơi rụng...Cùng nhau nhặt lại những gì rơi… rụng…

22 tháng 6, 2011

Trò chuyện với người (hoặc là) anh em (hoặc không)

Đỗ Trung Quân

Tôi

Gã đàn ông gần sáu mươi tuổi.
Đi qua cuộc chiến tranh dài nhất trong lịch sử đất nước.
Tưởng mình thoát được chiến tranh
Vẫn phải đập nhau một trận ra trò với thằng diệt chủng.
Chuyện cũ rồi
Không chết thì về
Về thì làm thơ trời – trăng – mây -  gió…
Thơ trẻ con – thơ tình – thơ ấm ớ.
Như mọi nhà thơ mây gió của xứ sở này,
Hôm nay
Tôi tọt xuống đường biểu tình , tuần hành ở tuổi vị thành…mây
Đi cùng thanh niên mà thấy mình phát chán.
Hét thì hết hơi
Đi tuần hành thì nhức đầu gối.
Thôi thì
Ai có sức dùng sức
Ai có hơi dùng hơi
Hết hơi hết sức thì lết đi trong im lặng.
Tại sao tôi đi ?
Đơn giản rằng phụ nữ còn đi
Bà bán cá còn đi
Anh sinh viên còn đi
Cô thiếu nữ còn đi
Để Thị uy
Với bọn cướp nước
Bọn ngoại xâm
Bọn giả nhân
Và cả với đứa nào rắp ranh bán nước.
Các anh an ninh này
Ta biết thừa chuyện ai nấy làm.
Nhưng gì thì gì đừng đánh đồng bào mình
Đừng bẻ tay , vặn cổ đồng bào mình
Hãy vặn cổ bẻ tay bọn xâm lược.
Thuế đồng bào nuôi các anh bấy nay
Làm thế coi không được.
Nay mai kẻ cướp vào tận nhà.
Nó trói cổ cả anh lẫn tôi
Tù nhân một giuộc
Nói thế thôi chứ dân mình yêu nước.
Phụ nữ đánh tới cái lai quần
Nói chi dân
Cởi truồng cũng giữ nước.
Tôi thấy anh trấn áp dân mình
Coi không được.
-----------------------------------------------------------------------------

Tại sao Sài Gòn vắng lặng sau 3 tuần xuống đường ?

Đỗ Trung Quân
Ông bạn dân Hà Nội chính hiệu, hỏi: “Anh có biết làm toán không?" 
Trả lời: “Toán thì tôi đại dốt , biết mỗi gs Ngô Bảo Châu , còn cái bổ đề gì đấy thì chịu"
Bạn bảo: “Vậy thì nghe đây. Hà Nội có khoảng hơn 100 Uỷ  viên trung ương. Mỗi vị bình quân có 2 thằng [hay 2 con]. Nhân lên thử xem có bao nhiêu đứa đang phất phơ ngoài phố? [đã có trừ ra những đứa đi học, ở nước ngoài]. Lại thêm khoảng 40 bộ, mỗi vị trong bộ lại có chừng ấy đứa đang phất phơ, tung tăng ngoài đường [đã trừ ra những đứa ở nước ngoài]. Lại thêm bao nhiêu Thứ trưởng, con cái cũng tương tự, nhân lên thử coi!"
Bình thường thì dân Hà Nội vốn đã có máu “bật”,  hở tí là “bật”  liền. Bật gặp  bật thì cười với nhau một phát cho êm. Lẽ đời là thế. Nên biểu tình: Êm !
Nếu Hà Nội xuống đường thì có bao nhiêu đứa như vừa kể cùng đi [đã trừ ra nhân sĩ, văn nghệ sĩ, trí thức và sinh viên]. An ninh lỡ dại hung hăng xông vào, nó chỉ hỏi: “Mày còn muốn đứng ở đây không?”. Xong !
Sài Gòn thì khác, ngoài các tiểu, đại gia hay “xuống đường” hàng ngày với xe hơi hàng khủng và chân dài [tất nhiên chả thấy ai đi biều tình. Dù thế cũng không thể hàm hồ nói họ không yêu nước] còn lại là sinh viên, con cái gia đình tiểu thị dân..., chả có con ông cháu cha nào phất phơ ra đấy . Các vị an ninh có thể an tâm thi triển võ công.
Xong!

1 nhận xét:

chua thanh nguoi nói...Trả Lời

có con đường nào cho dân tộc
k máu tanh máu, lạnh da người
có con đường nào cho đất Mẹ
vẫn yêu thương vun đấp từng ngày

Cảm nghĩ của bạn

Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!

Đầu trang
Giữa trang
Cuối trang