Một buổi chiều "chán đời"
tôi lang thang qua máy con hẻm nhỏ đất Sài thành, lòng lửng thửng không vui buồn.
Đi ngang một cái hẻm nhỏ tôi lại nhớ có người bạn giới thiệu có Quán của cô họa
sĩ đầu trọc lóc tên Amiko, cũng hay hay.
Tôi ngồi bệt xuống băng ghế gỗ được
đóng bằng tay rất art, nhìn ra khoảng không đến tận cư xá Đô thành. Thú thật
cafe ở đây dở tệ, chỉ được cái không gian cô độc nhân tạo và những bức tranh khỏa
thân trừu tượng - đôi khi tự thấy mình thanh cao lên...hehe.
Trên cái bàn nhỏ
viết chi chít lưu ký, nào là " nhớ Mai nhiều" " Thanh yêu
Minh... ngày ngày... tháng tháng...". Tôi dừng lại ở một dòng chữ "
ĐÔI KHI TÔI TÌM ĐẾN CAFE ĐỂ THẤY ĐỜI BỚT ĐẮNG", cũng hay hay. Tôi ngồi trầm
ngâm nghĩ ngợi, con người ta cũng thú vị thích lấy độc dĩ độc.Mỗi người có cái
để chạy trốn, để vinh danh mình trong cái cõi .
Trong buổi chiều ấy tôi như con
ốc mượn hồn chạy từ cái vỏ của mình sang cái vỏ của người khác. Nếu một ngày
nào đó những người cùng khổ, đói kém không còn đói kém. họ có còn sự sang sẽ của
xa hội nữa k? Đôi khi chúng ta tự cho nỗi đâu của chúng ta là to lớn. Sự thanh
cao của chúng ta là đáng giữ gìn. Tấm lòng chúng ta phải được khắc vào bia đá.
Suy nghĩ chúng ta ngang tầm vĩ nhân. Chúng ta trách khứ những người xung quanh
chưa cử xử đẹp.
Chính phủ sao không có chính sách đúng đắn hơn....và nếu là
chúng ta thì sao. Tôi nhớ có một ông già, già quá không biết tên gì nên gọi là
Lão tử:" thế gian chỉ thái bình khi không còn ai quan tâm ai nữa".
Đôi khi sự trẻ con còi len lõi trên mái đầu hoa râm.Một bài viết không trao chuốt,
mọi thứ văn chương cứ nhảy tưng tưng.
2 nhận xét:
Tưng tưng giống "ông già" kia hả?
Bài viết có chiều sâu, đa nghĩa và... khó hiểu! (Chắc tại tui ngu, hi hi...)
thanks admin với những lời có cánh. Cứ lòng vòng trong cuộc đời số 8.
Cảm nghĩ của bạn
Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!