Chia cho nhau nụ cười héo úa Sẻ cho nhau giọt lệ tươi vui Xoa cho nhau bao vết chém của đời Cùng nhau nhặt lại những gì rơi rụng...Cùng nhau nhặt lại những gì rơi… rụng…

28 tháng 8, 2011

Chỉ là nắm tro

Hạnh Chiếu

“Chỉ là nắm tro” không phải là một bài kinh trong kho tàng Phật điển, mà nó là một thực tế. Thực tế ấy tôi đã chạm mắt, đã sờ mó được. Từ đó tôi có một cảm nhận riêng, xin được chia sẻ với tất cả các bạn đồng tu nắm tro này.
Có một bà cụ theo Hòa thượng Ân sư tu đã lâu, từ lúc Ngài còn ở Chân Không. Trước đó cụ tu ở Sài Gòn theo pháp môn niệm Phật, sau vì thích phương pháp tọa thiền nên cụ ra Chân Không. Khi Hòa thượng rời Chân Không về Thường Chiếu, cụ cũng theo về Thường Chiếu.

Vì là nữ nên Hòa thượng sắp xếp ở thiền viện ni tức Linh Chiếu. Cụ lớn tuổi nên không nhập chúng, mà ở cái thất trong khuôn viên thiền viện do Hòa Thượng cất cho. Vì thế chúng tôi xem cụ như một thiền sinh ni của viện. Cụ rất siêng tu, không bao giờ lơi lỏng, tự lực lo cho mình mọi việc, ít làm phiền đến chư Ni. Năm 91 tuổi cụ vẫn tự quét nhà, rửa chén, giăng mùng, không phải nhọc nhằn ai, sáng suốt minh mẫn và rất dễ thương. Đến 92 tuổi cụ mất, ra đi hết sức nhẹ nhàng, không giật mình giật mẩy, không làm kinh động đến đại chúng.
Khi được tin cụ yếu, tôi sang thăm. Cụ nhìn tôi quá đổi hiền lành rồi khép nhẹ đôi mắt, đi hồi nào tôi không hay. Thiền viện lo hết chuyện hậu sự. Hỏa táng xong, buổi chiều tôi cùng chư ni đi lấy cốt. Phần xương cho vào hủ đem về nhập tháp Liên Hoa tại Thường Chiếu, còn lại phần tro quý cô hốt vô bao ni lông đem đến cầu Long Sơn – Bà Rịa. Tại đây tôi được chư huynh đệ chỉ cho dãy núi Long Sơn thật trầm mặc nằm sâu lắng bên trong. Dòng sông trước mắt cũng trôi chảy yên ả quá chừng, làm như không có chuyện gì phải buồn phải vui. Sạch và trong văng vắt. Tôi thật bất ngờ về một miền đất gần gũi với mình. Ở đó có một dòng sông tinh khiết, yên tĩnh, như không hề bận tâm tới chuyện phố thị rộn ràng bên ngoài.
Huynh đệ chia nhau nắm tro sau cùng của người pháp lữ cao niên rải xuống dòng sông. Nắng chiều óng ánh chiếu xuống màu áo lam, màu xám tro, màu sông nước, màu trái tim huynh đệ lần chia tay. Đẹp và cảm động vô cùng. Khi tôi bốc nắm tro rải xuống, bụi tro bay bay trong hư không, từ từ tan loảng rồi hòa vào sông nước. Về đến thiền viện, ngồi lặng lẽ trong phòng, tôi như ngộ ra một điều: đời người chỉ là nắm tro.
Thật ra chuyện này chúng ta ai cũng biết. Tôi cũng biết. Nhưng mãi đến khi chính bản thân mình cầm nắm tro của bà cụ, mà trước đó mình ngồi một bên, còn nhìn, còn nói, còn cười gọi tên… bây giờ lại là nắm tro, cũng do chính tay mình đem gởi xuống dòng sông. Bỗng dưng tôi cảm nhận sâu sắc về một đời người, chung cuộc của chiếc thân tứ đại, ai cũng như ai, chỉ là nắm tro. Đã là nắm tro thì không có nắm tro nào sang hơn nắm tro nào, không có nắm tro nào vinh quang hơn nắm tro nào, không có nắm tro nào ti tiện hơn nắm tro nào. Tự nhiên bao nhiêu muộn phiền, toan tính trong lòng rớt xuống. Bởi vì mình đã là nắm tro thì không có lý do gì đi phiền não các nắm tro khác.
Chúng ta ít nhiều đã đánh mất cả một quãng đời của mình trong phiền lụy, khổ đau. Cuối cùng tứ đại này không mang theo được vì nó chỉ là nắm tro, chỉ mang theo nghiệp mà thôi. Sao ta không tự hỏi vì cái gì mà ta tạo nghiệp, vì ai mà ta tạo nghiệp? Vì nắm tro mà tạo nghiệp! Có vô lý không. Phải chi vì vàng vì ngọc mình tạo nghiệp cũng được đi, nhưng vì nắm tro mà tạo nghiệp thì oan uổng quá. Tạo nghiệp để mưu cầu hạnh phúc, không ngờ lại chuốt quả khổ đau. Bởi vì ranh giới giữa hạnh phúc và khổ đau nằm ở chỗ nào, chúng ta không biết được.

12 nhận xét:

N.A nói...Trả Lời

Cảm ơn anh VQ đã tận tình khích lệ và hướng dẫn NA đăng bài .Nay NA đã làm được rồi .Tất cả công lao này đều do anh VQ đó.
Chúc anh cùng gđ có một chuyến du lịch thật vui .

Xuyennhac nói...Trả Lời

@N.A
N.A ơi! hình như 2 bài nội dung giống nhau phải không? N.A vào mục "Quản lí bài đăng" bên phải có chữ "Xóa" bấm vào đó để xóa bớt 1 bài nhé.

vulien268 nói...Trả Lời

@NA!
Lần đầu tiên đăng bài mà đẹp và rõ thế ! còn mình đăng bài như đám rừng , chỉnh sửa hoài mà không được nè bạn!

oanhoanh nói...Trả Lời

NA Ơi,sao mà viêt và đăng hay quá vâỵ??
Làm tui nghẹn ngào nhơs ngươì Yêu muôns khóc và bỏ cơm luôn nè!!hic hic!
.."ranh giới giữa hạnh phúc và khổ đau nằm ở chỗ nào,
chúng ta không biết được."

N.A nói...Trả Lời

N.A cảm ơn anh XN nhiều lắm.NA muốn xóa bớt 1 bài mà không biết phải làm sao? hihi!!! May nhờ anh XN hướng dẫn .Bây giờ để NA thực hành thử nhé.Cảm ơn anh đã cứu N.A kịp thời .

N.A nói...Trả Lời

Mừng ghê!NA đã xóa bài thành công rồi .Một lần nữa N.A cảm ơn anh XN thiệt...là nhiều nhé! :-)

N.A nói...Trả Lời

@Oanh Oanh
Thôi cho N.A xin đi mà ! Nếu đọc để có cơ hội chiêm nghiệm thêm về cuộc sống thì cũng nên ,chứ OO đừng bỏ cơm thì vô tình N.A lại mang tội làm cho bạn mình bị bệnh nữa .Hãy ăn uống bình thường để có được một sức khoẻ tốt và một trí tuệ sáng suốt hầu chọn cho mình một kiểu sống tốt để tâm hồn luôn có những phút giây an lạc và thanh thản Oanh Oanh nhé.
Cố lên bạn!

N.A nói...Trả Lời

@VL
NA chân thành cảm ơn sự động viên của VL, OO cũng như sự nhiệt tình hướng dẫn và giúp đỡ của anh VQ và anh XN chứ không phải NA hay gì đâu .Các bạn đừng vội khen làm NA ngại lắm.Hơn nữa,NA nghĩ đây cũng nhờ một phần lớn vào sự may mắn chứ thật tình NA còn dở và dốt lắm các bạn mình ơi.N.A còn hồi hộp nè vì chưa chăc những bài đăng kế tiếp làm được như vậy đâu VL ơi .

VietQuoc nói...Trả Lời

Lúc này thấy blog đông đủ thấy vui vui, nhưng cũng thấy lo lo về cái lẽ "âm dương" nhà mình quá!
XN ởi ời, cố lên nhé, tao sẵn sàng... chạy đây! hu hu...

VietQuoc nói...Trả Lời

@N.A
NA cứ nói thế thì mình ngại lắm đấy! Cố lên nhé, NA sẽ làm được thôi!

Xuyennhac nói...Trả Lời

Đạt được thành tích này là good lém rồi! Đọc bài này khiến tui suy nghĩ,tiếp tuc bươn chảy kiếm sống hay buông xuôi cho hai chữ "tùy duyên" đây????

N.A nói...Trả Lời

Cảm ơn anh XN đã nêu lên một thắc mắc vô cùng thực tế làm N.A phải có những phút giây suy gẫm.Anh XN à!Theo cái nhận xét thô thiễn của N.A thì dù sao chúng ta cũng đã vướng vào sợi dây "ái" rồi nên không dễ gì cắt đứt ngang được .Không khéo lại gieo thêm oan nghiệt nữa thì lại càng khốn .Bây giờ mình cố gắng làm cho tròn và cho tốt cái trách nhiệm của mình trong gđ.Ngoài ra ,cũng nên chọn cho mình một lối sống tốt như trong "Cát buị tinh đời " Của VL(NA rất tâm đắc các ý tưởng trong bài này).Ngõ hầu tâm hồn mình luôn cảm thấy nhẹ nhàng ,an vui và thoải mái (đây cũng là cách mà N.A đã và đang áp dụng).Anh XN nghĩ sao?
Nếu anh thấy có cách nào hay hơn thì xin anh mách dùm N.A nhé.

Cảm nghĩ của bạn

Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!

Đầu trang
Giữa trang
Cuối trang