Thật trùng hợp khi TN đưa chủ đề này lên đây, "Tình Ca", một chủ đề mà tôi vừa có một cuộc trao đổi thú vị với anh Hùng - ông xã của Cúc, 12D2 - hôm cuối tuần rồi: Cái hay của Tình ca Hoàng Việt và Tình ca Phạm Duy.
"Tình ca Hoàng Việt" rất hay, nhiều người thích nghe và thích hát trong những lần tụ tập karaoke cùng bạn bè. Nhưng với riêng tôi (và cả anh Hùng nữa, hihi... chí ít cũng có một đồng minh), tôi thích "Tình Ca Phạm Duy" hơn. Còn "Tình ca Quốc Bảo" thì...miễn bàn!
Tình yêu quê hương của Phạm Duy bình dị, mộc mạc mà gần gũi, thân thương, sâu sắc mà tự nhiên như đời sống. Yêu từ lúc còn nằm nôi, yêu từ khi còn trong bụng Mẹ, yêu từ dòng máu mấy nghìn năm lưu truyền trong huyết quản... để rồi từ đó, người ta biết yêu cả đất nước, cả chiều dài lịch sử của dân tộc.
Tình yêu quê hương của Phạm Duy bình dị, mộc mạc mà gần gũi, thân thương, sâu sắc mà tự nhiên như đời sống. Yêu từ lúc còn nằm nôi, yêu từ khi còn trong bụng Mẹ, yêu từ dòng máu mấy nghìn năm lưu truyền trong huyết quản... để rồi từ đó, người ta biết yêu cả đất nước, cả chiều dài lịch sử của dân tộc.
Nó khác hẳn tình yêu đôi lứa lồng trong tình yêu lý tưởng nào đó, mang đầy lòng thù hận, cái tình yêu chỉ xuất hiện khi người ta đã có ý thức đấu tranh của Hoàng Việt.
Tình yêu luôn là như thế. Bất cứ ai từ khi sinh ra, chỉ khi biết yêu thương bằng con tim những thứ nhỏ bé nhưng gần gũi, thân thương với mình, thì mới có thể có được tình yêu rộng lớn, cao cả hơn, rồi từ đó có những hành xử đúng mực khi đã có lý trí.
Tiếc thay, một thời con người không được giáo dục về tình yêu theo lẽ ấy, cái lẽ "Tình yêu Hoàng Việt" như là bước nối tiếp của "Tình yêu Phạm Duy". Phạm Duy là tiên đề của Hoàng Việt 1, Hoàng Việt 2, 3... (hay là Quốc Bảo của Thanh Nhàn, Hì hì). Theo tôi, Hoàng Việt viết được ca khúc hay về tình yêu đến thế, chắc hẳn là đã hấp thụ được một tình yêu tự nhiên như Phạm Duy diễn đạt.
Tình yêu luôn là như thế. Bất cứ ai từ khi sinh ra, chỉ khi biết yêu thương bằng con tim những thứ nhỏ bé nhưng gần gũi, thân thương với mình, thì mới có thể có được tình yêu rộng lớn, cao cả hơn, rồi từ đó có những hành xử đúng mực khi đã có lý trí.
Tiếc thay, một thời con người không được giáo dục về tình yêu theo lẽ ấy, cái lẽ "Tình yêu Hoàng Việt" như là bước nối tiếp của "Tình yêu Phạm Duy". Phạm Duy là tiên đề của Hoàng Việt 1, Hoàng Việt 2, 3... (hay là Quốc Bảo của Thanh Nhàn, Hì hì). Theo tôi, Hoàng Việt viết được ca khúc hay về tình yêu đến thế, chắc hẳn là đã hấp thụ được một tình yêu tự nhiên như Phạm Duy diễn đạt.
Ai không thích thì tôi đành chịu. Tôi cứ thích cái tình yêu chơn chất, hồn nhiên, không so đo tính toán của Phạm Duy hơn, mặc dù Hoàng Việt cũng rất tuyệt với ca khúc của mình. Vì thế, tôi đang cố thuyết phục các bạn hãy yêu nhau bằng thứ tình yêu chơn chất ấy, qua ca khúc này.
Các bạn hãy cùng tôi yêu nhưng gì gần gũi xung quanh mình nhé!
(nhưng đừng có mà yêu tôi vì thấy tôi cũng "gần gũi" đấy, cháy nhà khỏi chữa luôn! Hì hì...)
Các bạn hãy cùng tôi yêu nhưng gì gần gũi xung quanh mình nhé!
(nhưng đừng có mà yêu tôi vì thấy tôi cũng "gần gũi" đấy, cháy nhà khỏi chữa luôn! Hì hì...)
1.
Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời, người ơi
Mẹ hiền ru những câu xa vời
À à ơi! Tiếng ru muôn đời
Tiếng nước tôi! Bốn ngàn năm ròng rã buồn vui
Khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi
Tiếng nước tôi! Tiếng mẹ sinh từ lúc nằm nôi
Thoắt nghìn năm thành tiếng lòng tôi, nước ơi
Tôi yêu tiếng ngang trời (Tôi yêu tiếng xa mờ)
Những câu hò giận hờn không nguôi (câu hò sưởi lòng bơ vơ)
Nhớ nhung hoài mảnh tình xa xôi (mảnh tình đơn sơ)
Vững tin vào mộng đẹp ngày mai
Một yêu câu hát Truyện Kiều
Lẳng lơ như tiếng sáo diều (ư diều) làng ta
Và yêu cô gái bên nhà
Miệng xinh ăn nói thật thà (à à) có duyên...
2.
Tôi yêu đất nước tôi, nằm phơi phới bên bờ biển xanh
Ruộng đồng vun sóng ra Thái Bình
Nhìn trùng dương hát câu no lành
Đất nước tôi! Dẫy Trường Sơn ẩn bóng hoàng hôn
Đất miền Tây chờ sức người vươn, đất ơi
Đất nước tôi! Núi rừng cao miền Bắc lửa thiêng
Lúa miền Nam chờ gió mùa lên, lúa ơi
Tôi yêu những sông trường
Biết ái tình ở dòng sông Hương
Sống no đầy là nhờ Cửu Long
Máu sông Hồng đỏ vì chờ mong
Người yêu thế giới mịt mùng
Cùng tôi ôm ấp ruộng đồng (ừ đồng) Việt Nam
Làm sao chắp cánh chim ngàn
Nhìn Trung Nam Bắc kết hàng (à hàng) mến nhau
3.
Tôi yêu bác nông phu, đội sương nắng bên bờ ruộng sâu
Vài ngàn năm đứng trên đất nghèo
Mình đồng da sắt không phai mầu
Tấm áo nâu! Những mẹ quê chỉ biết cần lao
Những trẻ quê bạn với đàn trâu, bé ơi
Tấm áo nâu ! Rướn mình đi từ cõi rừng sâu
Dắt dìu nhau vào đến Cà Mâu, áo ơi!
Tôi yêu biết bao người
Lý, Lê, Trần... và còn ai nữa
Những anh hùng của thời xa xưa
Những anh hùng của một ngày mai.
Vì yêu, yêu nước, yêu nòi
Ngày Xuân tôi hát nên bài (ư bài) tình ca
Ruộng xanh tươi tốt quê nhà
Lòng tôi đã nở như là (ừ là) đoá hoa...
(Phạm Duy)
Mẹ hiền ru những câu xa vời
À à ơi! Tiếng ru muôn đời
Tiếng nước tôi! Bốn ngàn năm ròng rã buồn vui
Khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi
Tiếng nước tôi! Tiếng mẹ sinh từ lúc nằm nôi
Thoắt nghìn năm thành tiếng lòng tôi, nước ơi
Tôi yêu tiếng ngang trời (Tôi yêu tiếng xa mờ)
Những câu hò giận hờn không nguôi (câu hò sưởi lòng bơ vơ)
Nhớ nhung hoài mảnh tình xa xôi (mảnh tình đơn sơ)
Vững tin vào mộng đẹp ngày mai
Một yêu câu hát Truyện Kiều
Lẳng lơ như tiếng sáo diều (ư diều) làng ta
Và yêu cô gái bên nhà
Miệng xinh ăn nói thật thà (à à) có duyên...
2.
Tôi yêu đất nước tôi, nằm phơi phới bên bờ biển xanh
Ruộng đồng vun sóng ra Thái Bình
Nhìn trùng dương hát câu no lành
Đất nước tôi! Dẫy Trường Sơn ẩn bóng hoàng hôn
Đất miền Tây chờ sức người vươn, đất ơi
Đất nước tôi! Núi rừng cao miền Bắc lửa thiêng
Lúa miền Nam chờ gió mùa lên, lúa ơi
Tôi yêu những sông trường
Biết ái tình ở dòng sông Hương
Sống no đầy là nhờ Cửu Long
Máu sông Hồng đỏ vì chờ mong
Người yêu thế giới mịt mùng
Cùng tôi ôm ấp ruộng đồng (ừ đồng) Việt Nam
Làm sao chắp cánh chim ngàn
Nhìn Trung Nam Bắc kết hàng (à hàng) mến nhau
3.
Tôi yêu bác nông phu, đội sương nắng bên bờ ruộng sâu
Vài ngàn năm đứng trên đất nghèo
Mình đồng da sắt không phai mầu
Tấm áo nâu! Những mẹ quê chỉ biết cần lao
Những trẻ quê bạn với đàn trâu, bé ơi
Tấm áo nâu ! Rướn mình đi từ cõi rừng sâu
Dắt dìu nhau vào đến Cà Mâu, áo ơi!
Tôi yêu biết bao người
Lý, Lê, Trần... và còn ai nữa
Những anh hùng của thời xa xưa
Những anh hùng của một ngày mai.
Vì yêu, yêu nước, yêu nòi
Ngày Xuân tôi hát nên bài (ư bài) tình ca
Ruộng xanh tươi tốt quê nhà
Lòng tôi đã nở như là (ừ là) đoá hoa...
(Phạm Duy)
5 nhận xét:
Tình ca của Phạm Duy N cũng thích lắm
Tình ca của Quốc Bảo chỉ một bài thôi,"này anh nhìn xem đời ta con bao nhiêu ngày ........để yêu.........
@THANH NHÀN
Ý TN nói là chỉ chấm một câu "...còn bao nhiêu ngày để yêu..." thôi chứ gì?
OK!
Nhưng một câu thì không thể làm nên một bản nhạc hay, nhất là về giai điệu và tiết tấu. Đúng không?
Yêu mà vội vội vàng vàng, cà giựt cà tưng kiểu nớ, tui hỏng yêu còn hơn!
VQ@
Thì lâu lâu cũng phải thay đổi không khí
vậy mà ...chứ yêu cái kiểu "im lặng" hoài thì
ai vào xem đây hi...hi...nhờ vậy mà mấy"đàn em" mới vào blog xem đông hơn ...mấy bạn già mới tụ họp lại đấy ...
Ừ nhỉ, yêu thì phải luôn dậy sóng, tưng tưng chứ hỉ!
VQ@
Có thế mới có chuyện nói ...ừ nhỉ?
Cảm nghĩ của bạn
Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!