Hôm nay mưa. Mưa lất phất buồn. Con đường dài càng thêm hun hút. Những vòng xe chợt trắng xóa như nhạt nhòa trong đêm mưa. Ta vội vã đi dưới bóng mưa qua vội vã. Chợt nghe lòng ngun ngút lạnh. Lạnh vô chừng. Hình như ngày xưa ấy cũng có mưa rơi…
Ngày xưa ấy…
Em lặng nhìn người ta dịu dàng vén sợi tóc mây của người yêu bé nhỏ. Hình như có một thời người ấy cũng đã từng vén sợi tóc mây em. Ta lặng nhìn em. Một thoáng ta thấy hình như nụ cười em long lanh như giọt lệ. Tóc mây em, người ta thôi vén tự bao giờ? Đêm lạnh. Lạnh lắm…
Đêm nay tôi vội vã đi thật nhanh dưới bóng mưa qua. Mưa rơi lất phất. Buồn như nụ cười của người con gái ngày xưa… Mưa vương đầy vai áo, nghe lành lạnh… Hình như ngày ấy, mưa cũng vương thật nhiều trên vai áo tôi…
Em khẽ bảo tôi chở em đi đến một nơi nào đó. Tôi biết em đợi chờ gì trong những vòng xe… Một bờ vai để em có thể thành thật khóc với tất cả niềm đau. Một bờ vai để vỗ về tâm hồn em đang tê dại. Nhưng chao ôi! Bờ vai tôi nhỏ quá. Có lẽ nào an ủi được niềm đau em…
Đêm nay, tôi vội vã đi dưới bóng mưa vội vã. Nhưng đi đâu? Tôi cũng không biết nữa… Đi cho tròn hết những vòng xe… Đi cho biết dòng đời đang cuộn mãi đầy vơi. Đi cho biết mưa buồn như một cuộc tình cay đắng…
Tôi chở em đi mãi. Qua con đường này đã bao nhiêu lần! Sau lưng tôi, em vẫn im lặng… Không nói dù một lời nào cho vơi bớt chút niềm đau. Tôi sợ sự im lặng của em. Sự im lặng giữa một phố xá ồn ào. Tôi muốn đập vỡ nát sự im lặng nao lòng ấy. Nhưng tôi không dám quay đầu nhìn lại. Bởi thật sự tôi không dám nhìn đôi mắt em đang đỏ rưng rưng… Đêm ấy, mưa cũng trái mùa…Thời gian cứ thế, lặng lẽ trôi không ngừng nghỉ. 5 năm trôi với bao nhiêu cơn mưa trái mùa đã đủ cuốn chuyện cũ trôi thật sâu vào quên lãng hay chưa. 5 năm rồi. Người con trai ấy có còn dịu dàng vén sợi tóc mây của người yêu không? 5 năm rồi. Em có còn chạnh lòng khi sợi tóc mây bay bâng quơ? Chỉ có tôi. 5 năm rồi, mỗi khi cơn mưa trái mùa lất phất rơi vội vã, tôi lại mộng du theo những vòng xe, đi thật vội vã trong mưa để nhặt lại cho hết những giọt lệ xưa em lặng lẽ buông lơi…
Bờ vai tôi nhỏ quá, em làm sao dựa vào để tôi an ủi vỗ về đây?
2. Mưa. Mưa mong manh quá. Ta muốn giơ tay, nhưng lại e vỡ mất hạt mưa xa…
Em. Em cũng mong manh quá. Mấy lần ta đưa tay ra. Nhưng cùng ngần ấy lần tay ta rụt lại. Em mong manh vô chừng. Ta ngập ngừng không dám chạm vào em…
Ta vốn không muốn yêu mưa. Bởi mưa buồn. Buồn lắm. Chẳng có gì thê lương bằng cảm giác một mình ngồi lặng nghe tiếng mưa đều đều điểm nhịp trên mái tôn trong một buổi chiều u ám. Mà ta, ta thì vốn luôn luôn một mình…Ta vốn không muốn yêu em. Trước vẻ mong manh của em, ta chợt nghe sợ hãi. Rồi một ngày, ta sẽ làm em khóc. Giọt nước mắt em sẽ thành án chung thân giam ta trong cõi ăn năn mất thôi. Không! Ta không thể yêu em! Yêu làm gì cũng chỉ để xót xa nhau!
Thế mà sao ta lại vẫn yêu mưa. Thế mà sao ta vẫn cứ vươn tay hứng lấy từng giọt trinh nguyên đang âm thầm buông rơi giữa cõi đất trời! Không! Ta không muốn yêu mưa!
Thế mà sao ta lại cứ yêu em. Thế mà sao ta vẫn cứ muốn ôm ghì lấy em mỏng manh trong đôi tay mình. Không! Ta không thể yêu em! Bờ vai ta bé nhỏ quá. Lấy gì đây cho em khóc trong những đêm mưa?
Ta yêu mưa. Thế cho nên mỗi khi mưa đến, những vòng xe ta lại mộng du đi mãi trong mưa. Ta không dám yêu em. Thế cho nên mỗi lần em đến, ta lại mộng du mình vào một cõi quên…
Mưa rơi. Nghe thật chơi vơi. Từ giọt nhỏ vào hồn. Nhức nhói. Vậy mà ta vẫn thích một mình đi dưới những cơn mưa… Vì cái gì cơ chứ? Không biết nữa! Hay chỉ vì trong đó có những giọt mưa?
Ngày ấy, hình như có mưa rơi. Em và ta đứng nép vào trong mái hiên nhỏ. Em đưa tay hứng những giọt mưa, khúc khích cười khi nhìn những giọt mưa vỡ tan len qua kẽ tay. Em vô tâm và mưa cũng vô tâm…
Từ độ nào tiếng mưa nghe buồn thế? Rả rích. Đều đều. Cứ như là tiếng vọng của một khúc kinh cầu. Phải chăng từ ngàn xưa rồi tiếng mưa đã thế? Hay chỉ mới từ khi ta thôi không còn vô tâm nữa? Ta hỏi mưa. Mưa chẳng trả lời. Mưa lặng lẽ buông mình tan vào trong đất. Mưa cũng dỗi hờn? Mưa bỏ ta đi!…
Ngày ấy, nép dưới mái hiên, ta chợt nghe lòng mình không còn vô tâm nữa. Đưa tay hứng giọt mưa rơi. Lòng bàn tay lạnh ngắt. Hạt mưa vỡ tan đọng giữa lòng bàn tay. Ta tiếc nuối siết bàn tay lại. Giọt mưa lạnh lùng len nhè nhẹ qua tay. Trong tay trống rỗng. Trong lòng trống rỗng…Cho đến tận bây giờ ta vẫn giữ thói quen hay giơ tay hứng những giọt mưa rơi. Nhưng không bao giờ ta siết bàn tay mình lại thêm lần nữa. Không thể nào nắm giữ được hạt mưa đâu. Thôi thì cứ xòe bàn tay lạnh ngắt, nhìn mưa rơi, rồi lại nhìn mưa len nhè nhẹ qua tay. Từng giọt… Từng giọt… Đến rồi đi… Những giọt mưa đến rồi lại đi…
Ngày xa nhau, ta lặng lẽ quay đi. Không níu kéo, không hề day dứt. Mà hình như chiều ấy cũng có mưa. Ta đã biết giọt mưa thuộc về đất. Ta đã biết không thể nào níu kéo được mưa. Cũng như không thể nào níu kéo được em. Vậy thì ta còn níu kéo làm gì. Thôi thì thôi, cứ để như mưa. Đến rồi đi. Không một lời oán trách. Và một khoảng khắc nào thôi mưa cũng đã từng vương ngón tay ta…
Thỉnh thoảng gặp lại em. Chợt nghe lòng dìu dịu. Một khoảng khắc nào, mưa cũng đã từng vương ngón tay ta. Ta sẽ nâng niu, dù chỉ là khoảng khắc nhỏ…
Khoảnh khắc em và khoảnh khắc mưa cho cuộc đời ta nhòe ướt những vần thơ.Chiều lang thang trên phố. Bất chợt một cơn mưa ào ạt kéo ngang. Nhòe ướt cả con phố dài nỗi nhớ. Mưa đến rất nhanh. Và mưa tạnh cũng rất nhanh. Nếu không có con đường nhòa nước, ta cũng chẳng tin rằng vừa có mưa qua…
Mưa thành phố cũng vô tình ghê lắm. Đến vội vàng mà đi cũng vội vàng. Cơ hồ như chẳng thèm biết có một người đang âm thầm đi trên con phố dài hun hút. Mưa đến. Rồi mưa đi. Chỉ còn để lại những lạnh lùng. Người đi vẫn âm thầm đi trên phố. Mưa ơi, cớ sao không dừng chân một chốc, cho người đi đỡ một chút lạnh lùng. Cho người đi còn được hứng mưa rơi, tự dối lòng giọt mưa ấm lắm…
Ngày xưa, người con gái ấy, người con gái rất thích đi trong những chiều mưa, đã tặng ta một tứ thơ rất đẹp về mưa. Rất đẹp và rất buồn. Ta định viết tặng em những câu thơ thật đẹp. Câu thơ chưa viết được, cơn mưa tàn. Tan một mùa yêu. Người con gái ngày xưa đi về nơi xa, xa lắm. Tứ thơ xưa ta không viết nữa. Đành lạnh lùng cất vào kỷ niệm ngày mưa. Mùa yêu tàn, tứ thơ xưa dang dở. Thôi đành bỡ ngỡ một mình âm thầm với những mưa rơi…
(st)
*Một buổi sáng trời mưa ...những cơn mưa vô tình làm cho bao người buồn hay chỉ có mình tôi buồn nhỉ...?ôi! những cơn mưa bất chợt đến và đi...vội vã...để lại lòng người bao nỗi nhớ nhung...một buổi sáng buồn...30-7-2011)
17 nhận xét:
[nct]http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=tlSh6jGNeO[/nct]
That tinh co va trung khop la lung khi toi xem bai nay thi dalat troi dang mua tam ta. Vi toi dang o trong nha nen khong biet ngoai kia co nguoi con gai nao thich di trong mua hay khong! Nhung nhung hinh anh ngay xua cung voi thay co, ban be khi con hoc duoi mai truong THU KHOA NGHIA than thuong ngay nao dang dan hien ve trong tri oc toi. Nho. . . nho . . . nho nhieu lam cac ban a
Xa TN và các bạn rồi,mưa chỉ thấy buồn và nhớ mọi người nhiều hơn...!
NACDANH
Ô!cảm ơn bạn ,bạn có thể cho
TN biết tên chứ?Bạn học TKN à?
"Mưa vô tình mưa rơi
Gió vô tình gió thổi
Người vô tình quen nhau
Để rồi vô tình thương nhớ...
......"
@Nặc danh
Hoan hô mày đó "thằng mắc dịch"! Tao biết mày là một tay văn chương y như ngày xưa mà!
@THANH NHÀN
NACDANH đó là Thằng Trượng, Nguyễn Thúc Quỳnh Trượng, ngày xưa ở THK7178, giờ sống trên Đà lạt như nó viết trong comment. Một anh chàng đẹp trai, cao ráo, phong độ và hát rất hay!
[img]http://anhdepblog.com/graphics/chukyhot/images/chukyhot-1.gif[/img]
Tai sao may dam doi ten tao ha Quoc. Chinh xac la HUYNH TRUONG chu khong phai la Quynh Truong dau nhe ong cu non. Hom nao len Dalat tao se phat may 200% cai toi nay do nghe. Khong phai tao dau ten dau, chang qua muon cho cac ban ngac nhien ti thoi. Ngac nhien chua ...ngac nhien chua. Hi hi hi. "Cuoi len di em oi" de may khong con chuoi tao la do mac dich nua nghe
Chao ban THANH NHAN,
Ten ho cua toi co trong danh sach ban huu TKN 7178. NMhung thuc ra thi chi hoc TKN tu 1971 den ngay 30/4/1975, sau do ve Dalat den bay gio. Nho Do V Quoc chui la "do mac dich" cho nen hom nay moi tham gia Ngay xua TKN 7178 duoc. Hy vong se co dong gop chut it cung voi cac ban de dien dan chung ta ngay cang phong phu hon.
Vậy là Huỳnh Trượng à,mới đọc N cũng hơi nghi là
bạn ,nhưng thấy nacdanh nên mới hỏi vậy mà...chúc sức khỏe bạn và gia đình nhé,có thời gian góp vui cùng các bạn nha...chúc vui vẻ
Huỳnh Trượng!mới đọc comment của bạn thôi N tin chắc bạn viết văn và làm thơ rất hay đấy,cái tên cũng rất hay nghe ra giống nhà văn hay nhà thơ nào đó...Dalat hoàng hôn...Dalat sương mù...Datlat có hoa anh đào ,có hồ than thở...bao nhiêu chủ đề viết ...rảnh bạn đăng bài cho các bạn cùng xem nhé,chúc ngày chủ nhật cả nhà vui vẻ
@truongdalat
Rất vui khi mày hòa nhập vào với bạn bè qua blog này! Rồi mày sẽ thấy gần gũi và ấm áp hơn dù Đà lạt có mây mù gió rét.
Cái vụ đổi tên, mày thông cảm cho tao. Tao vẫn nhớ là Huỳnh Trượng, nhưng tụi nó (thằng Linh, Dư, Quới...) cứ khăng khăng là Quỳnh
Trượng. Mày phạt tụi nó, chứ đè tao mà đổ rượu thì...oan hơn Thị Kính! Híc híc...
[youtube]http://www.youtube.com/watch?v=sMPy9AlK0rU[/youtube]
VQ@
Đúng là"lạnh trọn đêm mưa"
@THANH NHÀN
"Đúng là"lạnh trọn đêm mưa""
Nắng đã lên rồi khơi "bếp lòng" lên nhé!
Hì hì...
hôm nay mới thấy NX rôm rả, chắc nhờ có HUỲNH TRƯỢNG tham gia. vậy cho nên bạn Trượng nhớ vào NX thường xuyên cho vui vẽ nhé. khi nào có dịp đi ĐÀ LẠT .mình sẽ tìm đến thăm bạn ( cớ sao chỉ nghe mời VQ ,vậy là ko công bằng với bạn bè đấy nhé)
Cảm nghĩ của bạn
Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!