Nhiều huyền thoại về loài rắn ở Bảy Núi (An Giang) được truyền qua nhiều thế hệ. Từ một số chuyện có thật, dân gian thêm thắt cho ly kỳ để câu chuyện trở nên huyền bí. Xưa nay cái hư và cái thực cứ lẫn lộn khiến nhiều người nửa tin nửa ngờ.
Tưởng đá quý, hóa ra mắt rắn
Hồi 20 tuổi, bà Mai Thị Nguyệt (cán bộ phụ nữ ấp Vồ Đầu, xã An Hảo, huyện Tịnh Biên, An Giang) đã theo chồng về núi Cấm. Ngoài việc làm rẫy, vợ chồng bà Nguyệt vào rừng hái thuốc Nam làm việc thiện. Nghề kiếm thuốc nhiều vất vả, người hái phải leo trèo trên những tảng đá cheo leo. Đáng sợ là gặp thú dữ, rắn rết... Rắn núi Cấm đa phần là rắn độc, cắn một phát có thể làm chết người. Tương truyền rắn nơi đây tu. Ai đi rừng lỡ gặp cứ đứng im và chỉ cần gọi rắn bằng “ông” là bình an vô sự.Bà Nguyệt kể có lần bà cùng chồng đi hái lá thuốc bên cánh rừng thất Cao Đài thuộc ấp Vồ Bà, thấy có cái hang, bà Nguyệt tò mò đưa mắt nhìn vào thử. Bỗng ánh sáng trong hang lóe bắn ra. “Tôi tưởng mình gặp được đá quý. Định bước vào hang đưa tay moi thử chỗ phát sáng thì chết điếng người khi phát hiện một cặp mắt rắn sáng trưng, đầu con rắn nằm kề sát vách đá, bên trong là một đống đen sì.
"Tôi cố giữ im lặng để không gây tiếng động nhưng người cứ run bần bật” - bà Nguyệt nhớ lại những gì đã xảy ra. May mắn là con rắn hiền, nằm yên một chỗ. Bà Nguyệt lùi dần ra khỏi miệng hang rồi bỏ chạy. “Chồng tôi nghe báo hiệu có rắn trong hang, bỏ cả cây thuốc, tức tốc kéo tôi chạy về nhà. Năm đó tôi 22 tuổi. Giờ đã 50 tuổi rồi nhưng tôi chỉ gặp rắn lớn duy nhất lần ấy. 28 năm qua tôi không dám bén mảng đến đó và cũng bỏ luôn nghề hái thuốc” - bà Nguyệt cho hay.
Ăn thịt nưa bị trúng độc
Khoảng năm 1978, một lần có đoàn người đến từ huyện Châu Phú lên hái thuốc Nam trên núi Cấm bỗng hớt hải chạy vào nhà ông Tư Đậu (Nguyễn Văn Đậu ở ấp Rau Tần, xã An Hảo). Đoàn khoảng tám người, mặt mày ai cũng xanh như tàu lá. Họ cho biết vừa gặp rắn khổng lồ. Ông Tư Đậu thuật lại: Sau một ngày vất vả hái thuốc, cả đoàn ngồi nghỉ chân bên cạnh vồ Bồ Hong. Họ lấy dây thuốc ra kê lên một gốc cây chặt thành đoạn ngắn để dễ vận chuyển xuống núi. Vài nhát búa đầu thì dây thuốc đứt ngọt. Chẳng may lưỡi búa chém xuống gốc cây, bỗng máu từ gốc cây chảy ra. Sau đó gốc cây gồng lên, chuyển động. Nhìn kỹ lại thì thấy da rắn phản chiếu từ đám lá ủ. Hóa ra họ đã chặt cây trên thân một con rắn khổng lồ. Cả nhóm quá hãi, bỏ chạy tán loạn.
Ông Nguyễn Trung Huê nhà ở ấp Thiên Tuế, xã An Hảo thì kể câu chuyện xảy ra khoảng 30 năm trước: Một nhóm người Khmer bắt được con nưa ở phía sau chùa Vạn Linh trên đỉnh núi Cấm nặng 82 kg. Con nưa nuốt con mễn nên bò không nổi. Người dân đi rừng phát hiện, đến khống chế nó. “Cả chục người xúm lại đốn cây rừng, dùng dây cột nẹp con nưa lại, gánh xuống núi rồi xẻ thịt chia cho cả sóc cùng ăn. Đang nhậu nhẹt rình rang thì có người hộc máu lăn ra chết. Hết người này đến người khác. Cuộc vui lập tức dừng lại, tất cả đều bỏ đũa. Cả sóc xúm lại đặt bàn thờ khấn vái thì người chết mới ngưng. Một trong những người tham gia buổi tiệc thịt nưa còn sống sót cho biết có cả thảy năm người chết. Sau hôm đó, hễ gặp rắn hay nưa lớn, dân ở sóc không ai dám bắt.
Ông Huê quả quyết: Chuyện người dân bắt được con nưa nặng 82 kg phía sau chùa Vạn Linh là hoàn toàn có thật, do lúc đó rất đông người chứng kiến. Nhưng chuyện ăn thịt nưa bị vật hộc máu chết thì ông chỉ nghe kể lại chứ ông không tận mắt chứng kiến. Cả đời gắn với núi rừng, ông cũng chỉ bắn chết và thu về chiến lợi phẩm là những con rắn hổ hèo, hổ mây không hơn 30 kg.
Lãnh nạn vì khoái thịt rắn
Anh Kiếm chỉ cái hốc đá nơi con rắn Hổ hèo phun nọc độc vào mắt anh Tùng. |
Anh Đinh Văn Phi Vân (tên thường gọi là Kiếm, ấp Vồ Đầu, xã An Hảo, Tịnh Biên, An Giang) kể: Khoảng 2 giờ chiều một ngày của năm 2009, anh ra khu vườn nhà mình hái trái su thì gặp rắn. Anh rẽ sang lối khác tránh rắn. Khi cách con rắn khoảng 50 m, anh Kiếm đang bẻ su thì trượt chân té. Anh vừa chống tay đứng lên thì con rắn xuất hiện, ngóc đầu lên cao, phùng mang khè khè định lao tới chỗ anh. Anh Kiếm liền rút nhánh cây quơ quơ cho con rắn chui vào hốc hang đá gần đó. Sau đó anh Kiếm gọi người cùng xóm là anh Nguyễn Thanh Tùng ra bắt rắn (vì biết anh này khoái món rắn hầm măng tre). Lát sau anh Tùng đến cùng với người cháu. Cả nhóm đi đến chỗ con rắn, lấy đá lấp miệng hang.
Họ đưa cây xà beng vào nhấn trúng mình con rắn, ép dính vào vách đá. Con rắn cựa quậy dữ dội nhưng bị nhiều khúc cây khác đè chấn tiếp. Khi anh Tùng cạy được cục đá để lòi đầu con rắn ra, định lấy cây chấn đầu nó để bắt thì bị con rắn há miệng phun nọc độc thẳng vào mắt. Anh Tùng ôm mặt đau nhức dữ dội, đôi mắt sưng phù cực nhanh. Những người còn lại dùng cây đập đầu giết chết con rắn rồi đưa anh Tùng vào nhà anh Kiếm. Vốn sống ở xứ núi (có nhiều rắn độc) hàng chục năm qua, anh Kiếm tìm hái lấy lá thuốc giã nhuyễn đắp vào cặp mắt anh Tùng để rút nọc.
Sau hơn chục phút đắp thuốc, anh Tùng được người nhà đưa đến bệnh viện cấp cứu thì các bác sĩ nơi đây cho biết nọc độc đã không còn. Họ rửa thuốc sát trùng ở mắt và cho anh Tùng về.
Anh Tùng mang đầu rắn đến trại rắn Đồng Tâm (Tiền Giang) thì được các chuyên gia xác định đó là rắn hổ hèo, thuộc hàng rắn cực độc.
Rắn vào nhà theo dấu… thịt rắn
Con rắn hổ hèo cái bị làm thịt lớn tương đương với con trăn này. |
Bà Bùi Thanh Thúy (vợ ông Nguyễn Hữu Tâm ở ấp Thiên Tuế, xã An Hảo) nhớ lại: Khoảng 5 giờ chiều của một ngày tháng 5-2009, một số người đang sửa xe tại một tiệm gần nhà bà phát hiện con rắn bò từ vạt rừng Thiền viện Phật Lớn sang con lộ lên đỉnh núi Cấm. Họ đập chết con rắn, làm thịt, bày tiệc nhậu. Khi làm thịt, người ta thấy có rất nhiều trứng trong bụng nên biết đó là rắn hổ hèo cái, nặng gần 5 kg.
Ông Tâm xin một khúc rắn đã làm thịt nặng chừng nửa ký mang về nhà, bảo đứa con đem luộc để hầm đu đủ. Lát sau, cả nhà đang ngồi xem tivi, bỗng bà Thúy phát hiện một đống đen sì trên cái thùng nơi phòng ngủ. Nhìn kỹ thì ra là một con rắn. “Lúc đó vợ chồng tôi và vợ chồng thằng con trai ngồi xem tivi. Thấy con rắn lườm lườm về phía mình, cả nhà hốt hoảng chạy tán loạn ra đường. Chúng tôi thực sự kinh hãi khi chứng kiến hành động kỳ dị của nó” - bà Thúy kể.
Con rắn bò từ cái thùng vào bếp, đầu quơ quơ như đánh hơi nồi nấu thịt rắn rồi quay ngược trở lại, bò lên bàn thờ dùng đuôi và đầu vẫy mạnh như giận dữ, quơ đổ toàn bộ lư hương, hình ảnh trên bàn thờ văng xuống đất. “Lúc đó con tôi chạy đi cầu cứu người đến bắt nhưng ai cũng đứng ngoài đường nhìn vào, không dám bước vào vì thấy cảnh tượng rất kỳ lạ. Con rắn quậy chừng 30 phút sau thì bò xuống, chui ra ngoài vách nhà đi mất” - bà Thúy kể lại, giọng còn hoảng sợ.
Thấy chuyện chẳng lành, ông Tâm bảo các con mang nồi thịt rắn đổ bỏ ở một đám dâu trồng cách nhà khá xa. “Nhiều người cho biết đó là con rắn hổ hèo đực đi tìm rắn cái bị giết hại. Tôi sống ở đây trên 20 năm nhưng chưa lần nào gặp cảnh như vậy” - bà Thúy bàng hoàng nhớ lại những gì đã xảy ra.
Cặp rắn thần ở núi Cấm
Người dân sóc Tà Đéc, xã An Hảo (Tịnh Biên, An Giang) còn lưu truyền câu chuyện kể về cặp rắn khổng lồ bò từ núi Bà Đội Om sang núi Cấm.
Câu chuyện trên xuất hiện cách nay cũng trên 40 năm. Nhiều vị cao niên cho rằng đó chỉ là chuyện đồn chứ rắn thật ở Bảy Núi từ thập niên 60 của thế kỷ trước đến giờ chỉ thấy con nặng 100 kg đổ lại là to lắm rồi. Chẳng có ai bắt được rắn bằng khạp da bò (lu tráng men đường kính to cỡ năm, sáu tấc), cây thốt nốt như lời truyền.
Sư Chánh Minh nói mình không biết chuyện đó có thật hay không vì chỉ nghe kể lại. Còn ông Ba Tùng cho rằng rắn lớn cỡ đó bản thân ông sống nơi núi rừng ngót 40 năm cũng chưa từng chứng kiến.
Ông Ba Tùng cho biết dù mình có gặp dấu vết khá giống dấu rắn bò nhưng đó là chuyện khó tin. Bởi chắc chắn từ đó đến nay cặp rắn phải di chuyển để kiếm ăn, thế nào cũng có người gặp lại.
Ông Nguyễn Trung Huê nhà ở ấp Thiên Tuế, xã An Hảo cho hay đời thợ săn ông cũng vào sinh ra tử vì đối mặt với rắn. Cũng bởi mê nghiệp săn thú rừng mà ông Huê bị kỷ luật vì cho bạn mượn súng đi săn khi còn làm việc.
Thời ấy, ông Huê chủ yếu săn khỉ lấy mật và thận bán kiếm sống. Mật khỉ năm 1976 bán được 3.000 đồng/cái, còn thận khỉ đột bán với giá 7.000 đồng/cái. Ở thời điểm đó, với mức thu nhập này ông Huê nuôi sống cả gia đình.
Kỷ vật còn lại một thời đi săn của ông Huê là cái sọ mễn. “Năm đó tôi bắn được con mễn (cùng loài với nai, hươu, giống như con bê con) nặng khoảng 30 kg, thấy cặp sừng ngồ ngộ nên giữ lại cái sọ dính hai cái sừng làm kỷ niệm. Rắn lớn cũng có nhưng thường trú ngụ trong rừng già, ở hang hoặc lò ảng mà con người khó bén mảng tới” - ông Huê cho hay.
Ông Ba Tùng (Nguyễn Văn Tùng, nhà dưới chân chùa Phật Nhỏ thuộc ấp Vồ Bà, xã An Hảo) thì cho rằng rắn lớn quá trăm ký ở Bảy Núi hiện không còn. Suốt những năm đi săn ông chỉ chứng kiến một vài lần rắn lớn độ bằng cột nhà, chừng 40-50 kg.
Cặp rắn thần ở núi Cấm
Câu chuyện trên xuất hiện cách nay cũng trên 40 năm. Nhiều vị cao niên cho rằng đó chỉ là chuyện đồn chứ rắn thật ở Bảy Núi từ thập niên 60 của thế kỷ trước đến giờ chỉ thấy con nặng 100 kg đổ lại là to lắm rồi. Chẳng có ai bắt được rắn bằng khạp da bò (lu tráng men đường kính to cỡ năm, sáu tấc), cây thốt nốt như lời truyền.
Sư Chánh Minh, 79 tuổi, đang tu tại chùa Long Định thuộc xã Châu Lăng (Tri Tôn) kể: Khoảng năm 1960 ông hay đi lấy thuốc Nam ở vùng Thất Sơn. Khi đó ông lui tới vùng núi Cấm hái thuốc, rồi tập kết xuống chân núi. Khoảng năm 1968 sư nghe kể có người từng gặp một cặp rắn khổng lồ, to bằng cây thốt nốt già, nặng chừng 300-400 kg bò chắn ngang tỉnh lộ 948, từ núi Bà Đội Om sang núi Cấm, chặn đầu một chiếc xe khách.
Người ta không nhớ rõ là chiếc xe khách nào chạy tuyến đường này vào thời đó. Xe Tân Thành, Công Tạo hay An Giang, Tam Hữu gì đó. Khoảng nửa khuya thì chiếc xe khách xuất bến chợ Xà Tón (chợ Tri Tôn ngày nay).
Khi đến khu vực núi Bà Đội Om gặp phải một vật đen sì như cây thốt nốt ngã vắt ngang lộ. Dân đi xe ai nấy run lập cập vì nghĩ bị sơn tặc dùng cây chặn đầu xe để cướp của. Chiếc xe giảm tốc độ, pha đèn thì thấy có ánh sáng phản chiếu. Nhìn kỹ mới rõ ra là một cặp rắn to kinh khủng, chúng từ từ bò ngang lộ nhưng do thân hình dài quá cỡ nên cứ như nằm y một chỗ. Tài xế bóp kèn inh ỏi mới thấy cái đuôi rắn rút khỏi mặt lộ vào rừng. Nhiều người trên xe sợ muốn rớt tim.
Sáng hôm đó, tin đồn lan khắp Bảy Núi. “Năm đó tôi khoảng 22 tuổi, được ba tôi dắt đi coi dấu rắn bò. Đến hiện trường còn thấy rõ cỏ trên đường 948 bị đè bẹp, bề ngang độ chừng hai chiếc xuồng ba lá kéo lướt. Thời ấy đường Xà Tón đi Nhà Bàn là đường đất, do Pháp mở để lại chứ chưa trải nhựa như bây giờ. Do vậy, dấu vết để lại rất dễ nhận biết. Mình chỉ thấy vậy thôi chứ sau đó chưa nghe ai gặp thêm lần nào nữa” - ông Nguyễn Văn Tùng (Ba Tùng) nhà trên ấp Vồ Bà, xã An Hảo (Tịnh Biên) kể.
Sư Chánh Minh nói mình không biết chuyện đó có thật hay không vì chỉ nghe kể lại. Còn ông Ba Tùng cho rằng rắn lớn cỡ đó bản thân ông sống nơi núi rừng ngót 40 năm cũng chưa từng chứng kiến.
Ông Ba Tùng cho biết dù mình có gặp dấu vết khá giống dấu rắn bò nhưng đó là chuyện khó tin. Bởi chắc chắn từ đó đến nay cặp rắn phải di chuyển để kiếm ăn, thế nào cũng có người gặp lại.
Còn ông Hai Sở nhà dưới chân núi Cấm, là lơ cho nhà xe Tân Thành chạy tuyến Xà Tón-Châu Đốc vào những năm 1968 thì khẳng định: Chưa hề nghe thấy chuyện này. “Nếu tài xế xe khách khác có gặp rắn thì họ cũng kể tôi nghe. Tuy nhiên, sau đó ở Bảy Núi có xuất hiện chuyện đồn đại như kể trên” - ông Sở nói.
Sư Chánh Minh phân tích: Nếu đúng là có người gặp rắn thật thì phải là con người cụ thể, tên họ là gì, ở đâu. Mọi chuyện trôi theo thời gian và câu chuyện cứ thế mà đồn. Tôi nghĩ những năm đó trên núi Cấm có một số vị đạo sĩ ẩn tu nên truyền ra những câu chuyện như vậy nhằm ngăn dòng người di cư lên núi Cấm, làm xáo động sự yên tĩnh của các vị. Có thể vì thế mà đẻ ra câu chuyện cặp rắn sang núi Cấm rồi trú luôn ở đó. Người dân khi nghe chuyện vì sợ rắn ăn thịt nên không dám đến vùng núi Cấm.
Có người còn kể rằng cặp rắn ấy xuất phát từ điện Cây Quế của núi Cấm sang núi Bà Đội Om. Họ đồn ở điện Cây Quế có nhiều hang sâu nên rắn thần ngụ ở đó. Ngày trước, tại khu vực này có một cây quế khâu cổ thụ tỏa mùi thơm bát ngát cả núi rừng nên cọp, rắn quây quần giữ cây. Lâu lâu ở các chùa chiền trên núi Cấm tổ chức cúng bái, lễ lộc gì thì có một giai nhân đẹp tuyệt trần xuất hiện. Cô gái mặt xinh như hoa, da trắng như bông bưởi, từ cây quế đi xuống chùa dự tiệc. Tiệc tàn, một mình cô gái băng rừng ngược lên điện Cây Quế rồi mất dạng. Dân chúng cho rằng cô gái ấy là con rắn cái trong cặp rắn thần hóa thân xuống trần.
Những chuyến săn ly kỳ
Sư Chánh Minh phân tích: Nếu đúng là có người gặp rắn thật thì phải là con người cụ thể, tên họ là gì, ở đâu. Mọi chuyện trôi theo thời gian và câu chuyện cứ thế mà đồn. Tôi nghĩ những năm đó trên núi Cấm có một số vị đạo sĩ ẩn tu nên truyền ra những câu chuyện như vậy nhằm ngăn dòng người di cư lên núi Cấm, làm xáo động sự yên tĩnh của các vị. Có thể vì thế mà đẻ ra câu chuyện cặp rắn sang núi Cấm rồi trú luôn ở đó. Người dân khi nghe chuyện vì sợ rắn ăn thịt nên không dám đến vùng núi Cấm.
Có người còn kể rằng cặp rắn ấy xuất phát từ điện Cây Quế của núi Cấm sang núi Bà Đội Om. Họ đồn ở điện Cây Quế có nhiều hang sâu nên rắn thần ngụ ở đó. Ngày trước, tại khu vực này có một cây quế khâu cổ thụ tỏa mùi thơm bát ngát cả núi rừng nên cọp, rắn quây quần giữ cây. Lâu lâu ở các chùa chiền trên núi Cấm tổ chức cúng bái, lễ lộc gì thì có một giai nhân đẹp tuyệt trần xuất hiện. Cô gái mặt xinh như hoa, da trắng như bông bưởi, từ cây quế đi xuống chùa dự tiệc. Tiệc tàn, một mình cô gái băng rừng ngược lên điện Cây Quế rồi mất dạng. Dân chúng cho rằng cô gái ấy là con rắn cái trong cặp rắn thần hóa thân xuống trần.
Những chuyến săn ly kỳ
Ông Nguyễn Văn Đậu (Tư Đậu) nhà ở ấp Rau Tần (xã An Hảo, Tịnh Biên, An Giang) kể về kỷ niệm một thời tung hoành rừng núi để săn thú.
Lần nọ, Tư Đậu đi săn cùng hai người trong xóm, đi một đoạn đến cánh rừng gần khu vực thánh thất Cao Đài (ấp Vồ Bà) thì gặp bầy khỉ khoảng 500 con. Ba người liền giương súng định bắn hạ mấy chú khỉ lấy mật và thận bán, chia vài con cho bạn bè chiến hữu nhậu chơi thì phát hiện chó săn sủa dữ dội dưới vực sâu.
Lần nọ, Tư Đậu đi săn cùng hai người trong xóm, đi một đoạn đến cánh rừng gần khu vực thánh thất Cao Đài (ấp Vồ Bà) thì gặp bầy khỉ khoảng 500 con. Ba người liền giương súng định bắn hạ mấy chú khỉ lấy mật và thận bán, chia vài con cho bạn bè chiến hữu nhậu chơi thì phát hiện chó săn sủa dữ dội dưới vực sâu.
Con rắn hổ mây bị ông Tư Đậu bắn trọng thương lớn gấp đôi con trăn này. |
Lấy làm lạ, Tư Đậu đứng trên một mỏm đá cao nhìn xuống và bất giác thấy con rắn hổ mây nằm khoanh tròn một đống, đầu ngóc lên. Ông Đậu liền ra hiệu cho hai người đi cùng thu súng, quẩy lên vai và dùng hết sức bò càng ngược dốc đá tìm đường tẩu thoát.
“Con rắn bự cỡ cái cột nhà, dài chừng 6 m, đuôi nhọn thon và nặng khoảng 60 kg. Rắn lớn cỡ đó đạn bắn vào chắc gì hạ được nên bọn tôi bèn rút chạy. Thấy động, con rắn tức tốc cuốn phăng leo lên tận đọt cây. Trên mấy ngọn cây cao vọi, hổ mây lướt như đi mây về gió. Nó chuyền hết ngọn cây này sang đọt cây khác, gió lộng ù ù khiến bầy khỉ sợ sệt kêu vang, inh ỏi khắp núi rừng” - Tư Đậu kể.
“Thợ săn thì chẳng ngại con thú nào. Vậy mà tôi và nhiều đồng nghiệp vẫn phải ớn khu vực điện Cây Quế, hễ dẫn chó săn đi ngang đó là bị “nướng”. Nhiều lần như vậy chúng tôi mới phát hiện có rắn ở đó. Một hôm, đoàn săn đi ngang điện Cây Quế thì một con chó săn bị cắn lôi vào rừng kêu ăng ẳng. Tôi chạy theo tiếng kêu của con chó mới thấy một con nưa chín lỗ mũi (còn gọi là trăn gấm) đang quấn chặt con chó. Giương súng bắn nhiều phát mới hạ được con nưa, cứu sống con chó” - ông Huê hào hứng kể.
Kỷ vật còn lại một thời đi săn của ông Huê là cái sọ mễn. “Năm đó tôi bắn được con mễn (cùng loài với nai, hươu, giống như con bê con) nặng khoảng 30 kg, thấy cặp sừng ngồ ngộ nên giữ lại cái sọ dính hai cái sừng làm kỷ niệm. Rắn lớn cũng có nhưng thường trú ngụ trong rừng già, ở hang hoặc lò ảng mà con người khó bén mảng tới” - ông Huê cho hay.
Ông Ba Tùng (Nguyễn Văn Tùng, nhà dưới chân chùa Phật Nhỏ thuộc ấp Vồ Bà, xã An Hảo) thì cho rằng rắn lớn quá trăm ký ở Bảy Núi hiện không còn. Suốt những năm đi săn ông chỉ chứng kiến một vài lần rắn lớn độ bằng cột nhà, chừng 40-50 kg.
“Rắn núi Cấm còn nhiều vô kể. Rắn tự nhiên và rắn do ngành kiểm lâm bắt được từ buôn lậu thả vào núi cũng nhiều. Sóc đỏ, chồn hương, gà rừng… thỉnh thoảng dân cũng bắt được. Mấy loài này còn thì rắn còn. Nhưng thường những con lớn bằng khạp da bò là nưa hoặc trăn. Hai năm trước một người làm vườn gần đất tôi cũng gặp con nưa nặng chừng 300 kg” - ông Tùng khẳng định.
3 nhận xét:
Truyện kể rất hay mà sao nghe loài rắn toàn bị con người giết hại không hà!
Thật tội nghiệp quá!Trái đất này là của muôn loài,không nên lạm sát loài vật,phải không các bạn?
Comment này là của Trượng ở Đà lạt, không hiểu sao bị lọt ra ngoài, tui lụm vô đây dùm nó:
"May ong trong bai nay ke lai chuyen ran cho ong Do viet Quoc nghe ha. Hi hi hi.
Con bai nao nua khong dang tiep cho tao xem voi, tao thich loai bai nay lam. Ke tu hom nay tao da co mat (nhung chua co hinh)tren dien dan Ngay xua cua THU KHOA NGHIA 71 - 78 roi do nghe. Khong con la "do mac dich " nua dau nghe".
Sao vắng bóng lâu quá vậy bạn hiền?
Cảm nghĩ của bạn
Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!