Con đường tìm nhau bổng nhiên xa lắc
Em quay quắt cho một lần gặp mặt
Anh loay quay với vòng xoáy cuộc đời
Quá nữa đời người
Mới hỏi lại lòng
Sao ngày xưa không nói
Câu hỏi làm trái tim đau nhói
Tóc đã phai màu rồi ,Anh hay không?
Con đường tìm nhau bổng nhiên dịu vợi
Tìm ở đâu một bến đợi để quay về
Dang dở một lời thề
Con thuyền không bến đổ
Ai có nghe sầu khổ rất dịu dàng
Chiều đã nhạt phai
Mưa rơi đầy trời
Buồn chợt mênh mang
Chút tình vừa chớm ,đi hoang mất rồi!
(Thơ Thanh Vân)
2 nhận xét:
Thơ hay quá,rất đúng với tâm trạng nhiều người
"Con đường tìm nhau bỗng nhiên dịu vợi
Tìm ở đâu một bến đợi để quay về
Dang dở một lời thề
Con thuyền không bến đổ
Ai có nghe sầu khổ rất dịu dàng"..
Ôi! sao mà buồn mênh mang quá TV ơi!
Công nhận, thơ ra thơ, chứ không như con cóc của tui!
Cảm nghĩ của bạn
Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!