Trước kia, thời đệ nhất cấp khi học môn Quốc Văn, cô Lẹ có cho chép một bài thơ mà mình rất thích , nhưng sau này để thất lạc mất, chỉ còn bập bõm được vài câu. Đã lâu rồi cố tìm khắp nơi nhưng không gặp. Hôm 30/4 rồi, có nhờ Cô đọc lại dùm bài thơ, nhưng phát biểu một hơi cô quên mất...
Hôm nay lang thang trên mạng, chợt tìm lại được cố tri ngày nào, mừng lắm! Không biết các bạn có thích không, nhưng mình cứ đưa lên, biết đâu có ai đó cũng từng trăn trở, tìm kiếm nó như mình?
Thằng Em Bé
Anh Tuyến*
Tôi có thằng em bé tí teo
Gầy như que củi, sún răng nhiều
Hay đau, hay khóc, hay nhõng nhẽo
Con út, cho nên được mẹ chiều
Ðang tuổi hoa niên, tuổi học trò
Tánh ưa chạy nhảy, ít hay lo
Thả diều, đá dế, và câu cá
Ưa bẫy cò chim, thích cỡi bò
Nó học còn đang lớp tiếp liên
Than ôi non nước dậy phong yên
Nó liền xếp sách, ôm tay súng
Theo tiếng non sông, giã mẹ hiền
Thằng em bé nhỏ đã đi xa
Biền biệt bao năm vắng cửa nhà
Tiếng súng đì đùng vang tối tối
Mẹ hiền tối tối lệ mờ sa
|
Một hôm tôi nhận được phong thơ
Bức ảnh kèm bên nét chữ mờ
Nét chữ nghiêng nghiêng và cứng rắn
Ðôi lời thăm hỏi viết đơn sơ
Ðây ảnh chàng trai em của tôi
Phong sương đã đổi nét em rồi
Em không gầy yếu như xưa nữa
Em lớn ngang tàng, vượt cả tôi
Khuôn mặt xương xương nắng sạm đen
Miệng cười hóm hỉnh đậm đà duyên
Nhớ thương dâng cả về đôi mắt
Ðôi mắt thông minh sáng dịu hiền
Từ đó thế rồi lại vắng tin
Thắp hương tối tối mẹ cầu kinh
Tay lần tràng hạt, tay nâng ảnh
Của đứa con yêu lặng lẽ nhìn
Biết gởi về đâu một mảnh tình
Non nước bừng sôi hận lửa binh
Tiếng súng đì đùng vang tối tối
Mẹ hiền tối tối niệm câu kinh.
|
---------------------------------------------------------------------
* Theo tôi nhớ thì dường như tác giả là Ánh Tuyết (?)
---------------------------------------------------------------------
Còn một bài quốc văn mà tôi rất thích hồi lớp 9, đã nắn nót một bản thật đẹp để lồng vào bìa vở môn văn mãi đến năm 12, đã từng thuộc lòng như cháo bài văn ấy, nhưng giờ cũng quên mất gần hết rồi. Bài văn có tựa đề "Lá thư từ quê hương" được trích từ quyển tiểu thuyết Quê hương (?) của nhà văn Nguyễn Quang Tuyến.
Mở đầu bài văn thế này:
"Đọc thư anh nhiều lần, em không biết nên buồn hay nên vui. Anh kể về cuộc sống và khung cảnh anh đang sống, em thấy như đang đọc thư của một người xa lạ..."
Một đoạn khác:
"... Anh cùng em trèo lên cây hái trái sầu đông ném ra dòng nước bạc..."
"... Ban ngày là đất của phục kích, đột kích, truy tầm, nội tuyến, Việt gian, ban đêm là đất của Việt cộng..."
Bài văn kể về tâm trạng của một cô em gái (hay người yêu?) trước cảnh chiến tranh ác liệt trên dải đất miền Trung, về nỗi đau thương, mất mát, hoảng sợ của những người dân lành trước bạo lực của cả hai phía, về nỗi đau của dân tộc trước ảnh nồi da nấu thịt, huynh đệ tương tàn... Có lẽ chính vì một đứa trẻ thơ là tôi đây đã phải sớm gánh chịu nỗi đau mất mát do chiến tranh, nên tôi rất xúc động khi đọc lá thư này và đồng cảm với cô gái trong bài quốc văn năm ấy!
Bạn nào còn nhớ bài văn ấy, xin hãy chép cho tôi, hoặc nếu có cả quyển tiểu thuyết ấy thì cho tôi xin.
Rất cảm ơn!
0 nhận xét:
Cảm nghĩ của bạn
Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!