Một câu chuyện xảy ra đã lâu rồi...
Một con tàu lớn chở nhiều hàng hóa và thủy thủ ra khơi tìm miền đất mới . Trong họ là những ước ao về một tương lai mới , cuộc sống mới.
Thật không may...
Con thuyền đã gặp một cơn bão lớn.....
Gần như tất cả thủy thủ trong đoàn tàu đều mất mạng . Chỉ có một người thủy thủ may mắn thoát nạn .
Anh ta dạt vào một đảo hoang . Sau một thời gian dài cố gắng, anh ta đã dựng cho mình một căn nhà bằng gỗ để ở , tối nào anh ta cũng cố gắng nhóm lửa thật to để người trong đất liền có thể nhìn thấy khói mà nhận ra có người ngoài đảo.
Nhưng dường như hy vọng ấy trở thành vô vọng .
Một ngày nọ trời hanh khô . Vô tình , anh ta đã để lửa bén vào căn nhà của mình . Công sức xây dựng trong một thời gian dài đã đổ sông đổ bể ! Anh giận dữ hét lên :
- Trời ơi !! Tôi là người bất hạnh nhất trần gian!
Tối đó , người thủy thủ ngồi ngắm mặt trời lặn , hoàng hôn xuống thật buồn....
Bỗng ở xa, một chiếc tàu máy đang đi đến . Trên tàu là hai thanh niên trẻ :
- Chúng tôi thấy khói ở ngoài đảo và biết có người trôi dạt vào đây . Đất liền chào mừng ông .
- Trời ơi !! Tôi là người hạnh phúc nhất trần gian !!
Vậy đó , các bạn ạ! Đôi khi , những bất hạnh lại chính là những món quà của cuộc sống!
4 nhận xét:
@VL
VL luc nay hay ghe nha ,dang bai lien tuc va rat hay nua chu
@TN!
Cám ơn Nhàn có lời khen với mình! những lúc rãnh rỗi buồn wa mình vào trang blog đăng bài mình thấy tinh thần thoải mái và vui vui trở lại khi mình được tâm sự trò chuyện góp vui cùng các bạn!
Thân!
VL hay lam ,bai cua ban lam minh het buon va hy vong..
Vừa thư cho NA. Mắt díp lại rồi định sẽ ngủ ngay nhưng thấy cô nàng OO giờ vẫn còn lang thang ở đây thấy tội nghiệp nên ráng mà rượt theo đẻ bắt lấy cô nàng đây, hí hí...
Cảm nghĩ của bạn
Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!