Chia cho nhau nụ cười héo úa Sẻ cho nhau giọt lệ tươi vui Xoa cho nhau bao vết chém của đời Cùng nhau nhặt lại những gì rơi rụng...Cùng nhau nhặt lại những gì rơi… rụng…

9 tháng 11, 2011

TỰ KHÚC MÙA ĐÔNG...


Mùa đông đến tự bao giờ
Cây buồn lá rụng đứng trơ vơ
Chiều nay mây tím giăng  hồn lữ khách
 Mây trôi về đâu chẳng bến bờ

Ai biết mùa đông đến bao giờ
Và tôi đang thức hay đang mơ
Bơ vơ hoang vắng hôn cô quạnh
Đông đến rồi đi quá hững hờ...
    (thanhnhando)
         

4 nhận xét:

oanhoanh nói...Trả Lời

Các cô nam quả nữ mới sợ mùa đông lạnh lẽo về,còn
thi sĩ TN cũng lo mùa đông nữa sao??
" Đôi khi thấy hồn trống vắng...bơ vơ... "
Câu này nghĩ sao đây ??(ông T ơi!)

thanhnhan nói...Trả Lời

OO@
OO ơi! làm người thôi đâu phải thần thánh gì ...hi...hi...
đôi lúc cũng buồn & cảm thấy cô đơn chứ? có ai dám bảo rằng mình được hạnh phúc & vui vẻ trọn vẹn không? tất cả ở mức tương đối thôi ...chính vì thế N khuyên OO có buồn cũng không nên buồn nhiều nhé ...hãy chia sẻ cùng TN& các bạn nha...hãy vui lên nhé ...

thanhnhan nói...Trả Lời

VQ@
TN cảm ơn VQ thật nhiều nhé
(Thank you very much)

VietQuoc nói...Trả Lời

@oanhoanh& THANH NHÀN
Đó là "những phút xao lòng" í mừa! TN nói đúng rồi, OO chỉ nên xao thôi, chứ đừng có xào lòng mà nó queo quắt mất! hihi...

Cảm nghĩ của bạn

Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!

Đầu trang
Giữa trang
Cuối trang