Chia cho nhau nụ cười héo úa Sẻ cho nhau giọt lệ tươi vui Xoa cho nhau bao vết chém của đời Cùng nhau nhặt lại những gì rơi rụng...Cùng nhau nhặt lại những gì rơi… rụng…

24 tháng 11, 2011

CAFE MỘT MÌNH

Lần đầu tiên cà phê một mình, tôi đã như thế khi tự dưng chỉ muốn một mình thôi, một mình nhìn kẻ ra, người vào quán, nhìn họ rôm rả bao câu chuyện nào bạn bè, nào cơm áo gạo tiền hay những sẻ chia tình yêu, trơ trọi, lẻ loi, khoảng lặng trong tôi dường như chưa bao giờ đến vô cực như vậy… buồn…

Tôi nhớ, nhỏ bạn từng bảo "điên mới đi uống cà phê một mình, ai cũng nhìn, khó hiểu!", giờ tôi đang điên đây nhỉ! Dĩ nhiên là không, vì tôi còn nhận thức được bao điều mà, bạn bè nhiều thật đấy, nhưng thú thật hôm qua tôi chẳng muốn ngồi cùng ai, chỉ thích lặng lẽ thế thôi, im lặng và cảm nhận bao xúc cảm đang dằn xé, để nhìn lại những gì mình đã đi qua, giọt nước mắt thi thoảng lăn trên má, lau khô rồi cười một nụ cười nụ "cố lên tôi à!", slogan quen thuộc lúc nào tôi cũng nằm lòng và tự nhủ khi buồn, hụt hẫng… thật khốn khó, tôi nghe mình khó thở…

Tôi biết thời gian qua mình đã khiến nhiều người thất vọng, tôi đã đánh rơi mình, đã khiến người bạn thân đau đến độ quay lưng, sai, vấp ngã, phải biết đứng dậy, có lẽ họ đang chờ tôi là tôi của ngày nào. Một mình hàng giờ ở một góc khuất của quán, vô tư lự, lần đầu tiên tôi cảm nhận từng phút giây trôi qua chầm chậm là thế nào, này người đã từng là của quí, của yêu, này người tôi không cho phép mình được làm họ tổn thương, này người đã xem tôi như ngọc, yêu chìu từng chút một,… tất cả đều là dĩ vãng nhạt nhòa, nhớ để càng thêm da diết, đến rồi đi đôi khi nhanh hơn cả cơn gió thoảng qua… lạnh, trái tim tôi lạnh, thật lạ!

Cà phê một mình, lặng lẽ một mình, nghe từng nhịp thở con tim, quan sát thật chậm mọi điều xung quanh, như bảo mình sống chậm lại một tí thôi, chẳng điên tí nào, vì tôi đang suy ngẫm thật nhiều điều. Tính tiền, chị chủ quán hỏi "bạn em không tới à?", tôi lắc đầu, cười và đáp "em đi một mình thôi chị à!", chị ngạc nhiên và bảo "buồn thế, mốt phải đi cùng bạn chứ!". Uhm, buồn có buồn, nhưng đôi lúc cần thế.
(st)

0 nhận xét:

Cảm nghĩ của bạn

Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!

Đầu trang
Giữa trang
Cuối trang