Chỉ có điều, ba nàng chẳng ai chịu nhường ai, nên tạm thời tôi không nêu tên ai cả. Từng người đọc vào sẽ tự biết tôi đang nói đến ai. Âu cũng là để tránh sự so đo thiệt hơn, hờn trách không đáng có.
Nàng thứ nhất:
Anh biết em, rồi mến, rồi yêu… và gắn bó với em từ những ngày còn rất trẻ. Em luôn bên anh sớm, chiều. Nhưng chúng ta có nhau nhiều nhất có lẽ là vào buổi tối và đêm khuya. Em bảo, em thích chúng ta bên nhau khi chung quanh yên tĩnh. Âu cũng là lẽ thường tình của những người chỉ thích “có” riêng nhau.
Lúc trẻ, sức khoẻ anh còn dồi dào, nên mình “bên nhau” rất thường xuyên. Chúng ta luôn quấn quýt bên nhau không kể ngày đêm. Chúng ta bên nhau, lúc thì nằm, nhưng lúc lại bằng động tác và tư thế ngồi và đứng. Em thường khẽ khàng nói với anh rằng: “em thích tư thế ngồi và đứng hơn cơ! Vì, khi ngồi hay đứng, anh “bên em” lâu hơn, còn ở tư thế nằm, anh thường hay ngủ quá!”
Ừ đúng rồi! Những lúc anh gần gủi em… mà ở tư thế nằm anh dễ ngủ lắm. Có thể do “cùng em” hơi lâu… nên mệt. Hoặc cũng có thể do được ở bên em, anh cảm thấy bình an và được ru ngủ bởi sự dịu dàng, nhẫn nhịn hiếm có của em. Anh yêu em nhất điểm nào, em biết không? Đó là, những lúc anh lịm đi trong giấc ngủ như vậy, em thường im lặng nằm yên trên người anh. Không phiền trách, cũng chẳng động đậy, chắc là sợ anh mất đi những giây phút nghỉ ngơi sau khi mệt mỏi “cùng em”. Điều đáng nói là, sau khi anh chợt tỉnh giấc, thì em luôn nhoẻn miệng cười và luôn sẵn sàng “cùng anh” trong lần mới!
Nhưng dù ở tư thế nằm, ngồi hay đứng, anh vẫn thích thỉnh thoảng được úp mặt vào cái nơi… chất chứa những bí ẩn đặc biệt của em. Ôi! Không thể nào anh quên được hương thơm trinh nguyên đặc trưng của em. Những lúc mình tạm xa nhau vài ngày, vài tháng… là anh nhớ da diết mùi thơm nồng nàn mà thân quen ấy.
Tuy nhiên, có lúc nghĩ lại anh thấy thương cho em, thương cái sự nhẫn nhịn, chịu đựng của em. Nhiều lúc anh vô tâm, hoặc gặp lúc anh có “nhu cầu” hơi bức xúc… đã “bên em” hơi nhiều… và sơ suất làm cho em nhiều khi vàng vọt, quăn queo. Thương lắm cơ!...
Nàng thứ hai:
Em!
Cần nói ngay, em có một thân hình rất chuẩn, là nỗi khát khao của nhiều người muốn được chiếm lĩnh em. Em có ba vòng trên mức tuyệt vời… Tiếng nói thì cuốn hút lòng người.
Những khi bên nhau, anh thường đặt “vòng ba” của em lên đùi anh, một tay choàng qua “vòng hai” của em… còn tay kia thì lướt trên… Ôi, những khi ấy thì em trở thành một người tình mà loài người chỉ có thể tìm thấy trong mơ, khiến bao kẻ ganh tị với anh. Hơi thở, giọng nói của em lúc thì nhẹ nhàng, sâu lắng… lúc sôi nổi, đáng yêu.
Nhưng em biết không, do cấu tạo cơ thể của em quá đặc biệt, nên mấy lần đầu “có em” anh luôn bị… đau đó. Phải qua nhiều lần mình bên nhau, anh mới dần quen được, em yêu à!...
Nàng thứ ba:
Tuy không có ba vòng thật chuẩn như “nàng hai”, nhưng em có một cơ thể rất “bốc lửa”. Da mướt, đẹp tự nhiên không cần trang điểm. Sức khoẻ thì khỏi phải chê (anh luôn phải chịu thua, mệt trước em). Anh luôn thích ngắm, vuốt và vỗ lên em. Và dĩ nhiên, anh thích được ngồi trên người em nhất.
Khi ngồi lên người em, anh đút… vào. Em rùng mình, run lên sảng khoái… và sẵn sàng đưa anh đến tận cùng sự thích thú.
Tuy nhiên, nghĩ lại cũng đã có lúc anh đối xử không tốt với em. Do không quan tâm đến em, nên có lúc hình như em… không đủ độ nhờn… nên em quằn người khó chịu. Anh biết, anh cũng thương em lắm. Nhưng vì đang lúc có nhu cầu, anh không thể dừng lại được. Đành phải… hạ hồi… chăm sóc em sau…
Các bạn có thấy ba nàng người tình của tôi có tuyệt không nào? Dĩ nhiên, theo lẽ thường tham lam, tôi muốn có ba em cùng một lúc. Nhưng cả ba em hè nhau ra điều kiện: chỉ được ở bên một trong ba em mà thôi. Chắc có lẽ cũng vì thế mà tôi luôn duy trì được mối quan hệ và sự đam mê… mà đến nay vẫn chưa thấy có dấu hiệu phai lạt…
Lời trần tình chưa muộn:
Hy vọng là vậy. Có lẽ có người nói đúng: “Không bao giờ là muộn để bắt đầu”.
Với người tình thứ nhất:
Chắc là ai cũng có người tình này. Đó là những quyển vở học trò. Nơi chứa chất những điều bí ẩn, những kiến thức bao la mà ta luôn muốn hướng tới và đạt được. Nó luôn bên ta trong thời kỳ đi học. Và trong xu thế hiện nay “học tập suốt đời”, thì những quyển vở ghi chép kến thức luôn gắn bó và gần gủi với phần lớn những ai còn muốn học.
Khi học bài, ai mà chẳng từng qua các “kiểu học”: nằm, ngồi và đứng. Và khi “nằm” thường dễ “bị” ngủ nhất. Khi đó, quyển vở vẫn nhẹ nhàng yên vị trên ngực, và sẵn sàng lại cùng ta đi đến cùng con đường chinh phục tri thức.
Nhưng có nhiều người do thói quen cẩu thả, hoặc do những lúc quá tập trung học thi, ta thường “vùi dập” không thương tiết “Cô bạn” thân thương của mình, làm cho nàng giấy vàng, cuốn góc… thậm chí là te tua… nửa…
Với người tình thứ hai:
Cây đàn ghi-ta, phải chăng luôn là niềm ao ước của bao người. Vì nó thể hiện một sự thành công nào đó về lĩnh vực nghệ thuật trong cuộc đời này. Qua bao nhiêu năm hình thành, cây đàn đã định hình như ngày nay với những đường cong và góc cạnh rất quyến rũ lòng người.
Khi đàn, ta phải tì cái “vòng ba”, là cái vòng lớn nhất của thùng đàn… lên đùi. Một tay choàng qua “vòng hai” là cái eo của thùng đàn… để đánh dây. Còn tay kia thì “lướt”… trên phím đàn. Khi ấy thì âm thanh từ đàn phát ra luôn làm cho con người dễ chịu… sảng khoái… và hạnh phúc. Với tiếng nhạc lúc nhẹ nhàng, dìu dặt, lúc sôi nổi…
Nhưng những ai đã từng học đàn, sẽ biết… những ngày đầu, những ngón tay sẽ đau vô cùng, ai không kiên nhẫn và có sự đam mê thật sự… chắc sẽ khó vượt qua thử thách này.
Với người tình thứ ba:
Ngày nay, việc sở hữu một chiếc xe gắn máy không còn là chuyện gì lớn lao đối với nhiều người. Riêng với tôi… thì chiếc Honda, còn hơn cả người tình đó chứ... Nó vừa là tài sản có cỡ nhất của một kẻ mạt rệp như tôi, lại vừa là cái cần câu cơm hàng ngày của tôi...
Dĩ nghiên, để đi tới nơi về tới chốn… tôi phải ngồi lên người “nàng” thôi. Và cứ mỗi lần tôi “đút”… chìa khoá vào, rồi đề và rú ga… là “nàng” rung lên và sẵn sàng đưa tôi đến tận cùng sự mong đợi.
Nhưng có những lúc vội vả hoặc lơ đãng, tôi quên thay dầu nhờn. Làm cho “nàng” xe gồng mình chịu trận… suốt tuyến đường… đợi đến nơi có dịch vụ mới thay nhớt được.
Quý lắm chứ, thương xe lắm chứ… nhưng biết sao được. Đơn giản vì đang giữa hành trình, gặp nơi vắng vẻ mà. Nàng xe thông cảm cho ta nhé!
Và, điều quan trọng nhất đây: Dù ta quý cả ba “nàng” như vậy. Nhưng đố ai có thể cùng một lúc “với” hai nàng (chứ chưa nói là “cùng lúc” với cả ba nàng). Ai có thể vừa học bài vừa đàn; vừa học bài vừa lái Honda? Hay vừa đàn vừa lái Honda? Vì vậy, đành chấp nhận sự thật... chỉ được bên mỗi lần một nàng mà thôi...
ST
0 nhận xét:
Cảm nghĩ của bạn
Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!