Chia cho nhau nụ cười héo úa Sẻ cho nhau giọt lệ tươi vui Xoa cho nhau bao vết chém của đời Cùng nhau nhặt lại những gì rơi rụng...Cùng nhau nhặt lại những gì rơi… rụng…

25 tháng 10, 2011

Làm đĩ thì đã sao?

Một câu chuyện có tựa đề hơi sốc và có vẻ gây hấn, bất cần đời..., nhưng đọc rất cảm động đến nỗi hết chuyện rồi mà vẫn cứ phải miên man. . .


Phải, tôi là một con đĩ, không hơn không kém. Mặc kệ người khác đã nhìn vào tôi thế nào, tôi cũng không cần quan tâm. Vì ít nhất tôi không ăn trộm tiền của ai cả. Cứ cho là tôi bán cái tiết trinh, cái phẩm hạnh của mình để đổi lấy những đồng tiền không biết đã dơ bẩn bao nhiêu lần, nhưng đó cũng là mồ hôi , công sức và nước mắt của tôi. 


Làm đĩ cũng là một công việc, chỉ có điều theo những kẻ làm công khác thì đó là một công việc nhơ nhớp không kể sao cho xiết.

Công việc của tôi là lấy đêm làm ngày. Vào khoảng 11, 12 giờ đêm đến 2, 3 giờ sáng là lúc thế giới của tôi bắt đầu, soi nổi va` bận rộn. Tôi phải cố gắng khiến mình trở nên dễ thương và quyến rũ với những bộ cánh thiếu vải, những ánh mắt lúng liếng và cặp môi mọng ướt. Làm cái công việc là mua vui cho người khác thì chẳng có ai còn biết liêm sỉ là gì. Và khi những kẻ đốn mạt đó để tôi nằm trơ lại trên giường , tôi đã ứa nước mắt với tay nhặt những tờ tiền bọn chúng quăng về phía mình sau một cuộc hoan lạc.

Người ta nói nước mắt của con đĩ chỉ là một trò lừa bịp để người ta rủ lòng thương. Cứ để cho họ nghĩ như thế đi. Đúng đạo đức giả lắm, khốn nạn lắm ! Làm đĩ mà còn rơi nước mắt à ? Có biết đó là những giọt châu của loài người không ? Mà giọt châu thì phải trong sáng và thánh thiện biết nhường nào. Còn tôi, tấm thân này đã bị người ta làm cho vấy bẩn rồi. Đến khi mất giá chỉ còn là hạng đĩ vỉa hè mà thôi. Khóc nỗi gì nữa, khóc mà làm gì nữa . . . !

***
Sau những đêm vui mệt lả, tôi trở về phòng mình, nằm vật xuống giường, rũ rượi như một cái xác. Đôi mắt nặng trĩu mà không sao ngủ được. Tôi nghĩ về quãng thời gian trước kia, khi mà tôi vẫn còn trong sạch, khi mà tôi vẫn còn le lói một chút hi vọng về một ngày mai tươi sáng hơn. . .

Tôi sinh ra trong một gia đình thuộc hạng bần cùng nhất của xã hội. Người bố khốn nạn chỉ biết rượu chè say xỉn sáng tối rồi đánh đập vợ con. Mỗi lần ông ta về nhà là hai mẹ con tôi lại ôm chặt lấy nhau kinh hãi. Nhà nghèo, suốt ngày mẹ tôi phải lao lực ngoài chợ còn tôi thì phải bỏ học đi nhặt phế liệu ngoài bãi rác. 
Có hôm mẹ tôi chẳng bán được gì còn tôi thì bị bon cùng đi cào rác đánh cho thâm mặt. Đã thế ông bố không phải người ấy còn về đòi tiền cho ông ta trả nợ đánh bạc và uống rượu. Bảo không có thì ông ta túm lấy tóc hai mẹ con tôi rồi cầm ống điếu quật túi bụi vào bụng, vào lưng, vào đầu , vào mặt. . . cho đến khi ông ta mệt rũ còn mẹ con tôi nát nhừ, máu me loang lổ ông ta mới chịu buông tay ra ; rú rít như một con vật bị dại rồi lao ra khỏi nhà. 

Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy cho đến khi mẹ tôi bị bệnh lao mà chết. Mẹ tôi chết thảm lắm. Lúc mà người ta khiêng mẹ tôi từ ngoài đường về trả cho tôi thì mẹ đã tắt lịm hơi thở từ lúc nào và cơ thể đã giá buốt đi rồi. Tôi ôm xác mẹ tôi về, liệm thây vì không có tiền an táng.

Nhưng năm tiếp theo, tôi sống cô quạnh và không biết đến ngày mai . Cuộc sống như ngọn đèn leo lét trước gió bão. Nhưng sự lột xác toàn diện của tuổi dậy thì khiến tôi mơn mởn như một bông hoa đồng nội mà dậy hương quyến rũ. 
Sau đó tôi gặp má mì, má nói nếu tôi trở thành người của má sẽ có nhiều tiền tiêu, được ăn ngon mặc đẹp mãi mãi được rời xa cuộc sống cơ khổ nơi đây. Tôi đã nghe theo. Vì lúc đó, ngoài nhan sắc và mạng sống, tôi chẳng còn gì. 
Làm được ít lâu, tôi nghe tin người bố khốn nạn của tôi đã chết vì sốc thuốc.

***
Sau năm năm lặn lội trong "nghề", nhan sắc của tôi bị huỷ hoại ghê gớm. Tôi già khọm đi như người cung nữ héo hon cả tuổi thanh xuân trong cung cấm. Nhưng loại mĩ phẩm đắt tiền không sao che nổi những nếp nhăn hiện rõ trên khoé mắt.

Má mì không còn thương tôi như trước kia nữa. Tôi chỉ còn là thứ hàng phế phẩm qua tay không biết bao nhiêu người. Qúa khứ quay trở lại, nhức nhối trong đầu tôi. Hiện tại thì vây phủ tôi quay cuồng trong bóng tối. 

Thần Chết như kề lưỡi hái vào cổ tôi lạnh buốt. Nhưng tôi đã đớn đau đến nỗi không còn cảm giác muốn chết nữa. Ừ, tôi cứ như vậy, còn hơi thở nào tôi sẽ sống cho bằng hết hơi thở đó. 

Đúng, làm đĩ thì đã sao, cuối cùng thì ai cũng trở về cát bụi, như nhau cả!
Làm đĩ thì đã sao !

0 nhận xét:

Cảm nghĩ của bạn

Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!

Đầu trang
Giữa trang
Cuối trang