


Quê cũ xa rồi thương nhớ ơi
Nhớ mùa nước lũ nhớ chơi vơi
Biển đồng bát ngát cò bay mỏi
Thuyền ai buông câu xa tăm hơi
Sóng xô lớp lớp bờ thăm thẳm
Heo hút tà dương lịm cuối trời
Lấp loáng tô màu trên mặt sóng
Nhà tranh liêu xiêu trôi chơi vơi
Thề đã đi rồi không về nữa
Tha phương đất khách bỏ quên đời
Chiều chiều con tim muốn gào thét
Đêm đêm chăn gối cũng trêu người
Nhớ ơi bếp rạ rưng rưng khói
Hồn nghe cay cay hương xa xôi
***
Em dịu dàng hơn cả giấc mơ
Buông lơi xiêm áo tự bao giờ
Bàn tay vụng dại hờ e ấp
Nhạc tình lâng lâng say hồn thơ
Từ em mờ khuất chiều sương ấy
Có biết hồn ta lạc bến bờ
Có nhớ chiếc thuyền con đơn độc
Bồng bềnh con sóng tình đong đưa
Quê cũ thềm xưa ai buộc tóc
Hời ru theo tiếng vọng ai đàn
Ví dầu bậu muốn gieo tiếng dữ
Gió hút vật vờ như thở than
Dõi mắt trông vời bờ viễn xứ
Bồi hồi kỷ niệm thuở ngày xanh
Áo đã nhạt nhòa hương người cũ
Sao mãi còn thương kẻ độc hành
Quê cũ người đi không hẹn ước
Nghìn trùng cách biệt một chia phôi
Thương mùa nước nổi chiều thu ấy
Nghe lá rơi vàng giữa hồn tôi
Cù Lao Tiên, 22.9.2014
0 nhận xét:
Cảm nghĩ của bạn
Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!