Con suối nhỏ thẫn thờ nhìn lá đổ
Khu rừng già run rẩy sợ đông sang Đôi cánh vạc vật vờ ngang sông lạnh
Lũ nai buồn lặng lẽ cạnh chiều hoang
Dòng Tương cũ cạn cùng trơ đá sỏi
Trái tim nhàu ăm ắp nỗi đầy vơi
Manh tình rách rã rời bờ vai mỏi
Mảnh đời còm hụt hẫng cõi mù khơi
Này em hỡi giấc mơ xa vời vợi
Giá rét về có gợi chút hoài mong
Có khi nao đêm trắng gối tay chồng
Hồn chìm đắm giữa cánh đồng ký ức
Ta lạc lõng bên đời mơ và thực
Kỷ niệm nào khơi thức vết thương sâu
Ngỡ ngày dài rồi cũng sẽ qua mau
Sao lòng mãi vấn vương màu mắt cũ
Ta háo hức ngụp chìm trong thác lũ
Cố với hoài tìm lại nụ trăng xưa
Ta co ro khi trời chớm sang mùa
Nghe trong gió tiếng gà trưa khắc khoải
1 nhận xét:
VQ cũng sầu đông nữa ah ? :) Bài thơ HAY !
Cảm nghĩ của bạn
Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!