Cô gái quê ngô nghê vùng chiêm trũng
Chẳng biết gì hơn ruộng lúa nương khoai
Rồi một ngày trời đất vụt đổi thay
Quẩy quang gánh theo đoàn người dằng dặc
Giã mẹ già em thơ lau nước mắt
Hơ hải cùng chồng lũ lượt xuôi Nam
Ngoảnh lại rưng rưng bóng gạo đầu làng
Nhìn trước mặt một khoảng trời vô định
Niềm ly xứ ai mà không bịn rịn
Mặn chát lệ hoà cùng sóng đại dương
Những cơn nôn thắt ruột vọng cố hương
Mẹ, em hỡi! Chị đi không trở lại. *
...
Khói lửa binh đao bể dâu ngang trái
Hút mắt theo chồng khoác mảnh chinh y
Tuổi hai lăm hẩy hẩy nét xuân thì
Mười năm nữa suối tóc đà điểm bạc
Chốn sa trường rập rình lằn tên đạn
Tứ cố vô thân mái tranh nhỏ cút côi
Leo lét ngọn đèn bầy trẻ loi nhoi
Nén tiếng thở dài con tim đau nhói
Cao xanh hỡi ai gây chi nên tội
Mà đoạn trường số phận mãi đẩy đưa
Nam Bắc cách chia còn đến bao giờ
Quê hương biết khi nào thôi lửa loạn
...
Một chiều thu mây trời trôi man mác
Gió lao xao đùa mái rạ ngoài hiên
Năm ngón tay vân vê suối tóc huyền
Đôi mắt ướt dõi nhìn bầy trẻ dại
Bỗng sấm sét ngang trời mang tin lại
Mặt đất rung. Tờ báo tử. Con ơi!
Phận bọt bèo. Quê xa ngái. Đơn côi.
Đời quả phụ. Lũ con thơ. Trời hỡi!
Bao đêm trắng gối sầu lòng buồn tủi
Lệ tràn mi nuốt tiếng khóc vào lòng
Vầng trán thơ kia vẫn sáng ước mong
"Không lâu nữa cha sẽ về sum họp!"
...
Sáng tinh mơ vào chùa xin xuống tóc
Gạt niềm riêng tần tảo quyết một lòng
Oằn đôi vai kẽo kẹt gánh hàng rong
Thức khuya dậy sớm chắt chiu đạm bạc
Xa lánh cuộc đời bỏ trôi dục lạc
Tuổi ba lăm tóc bạc nửa mái đầu
Chẳng quản công ngày mưa nắng dãi dầu
Đêm thay chồng dạy nuôi đàn con nhỏ
Nén vào tim bao muộn phiền đau khổ
Tiếng mõ lời kinh khuây khỏa tâm hồn
Mong một ngày con trẻ sẽ lớn khôn
Như nguyện ước của người cha quá cố
...
Mấy mươi năm bao trầm luân gian khổ
Cay đắng phần mình, bùi ngọt giành con
Một chữ bẻ đôi ê a chẳng tròn
Tấm gương sáng là người Thầy vĩ đại
Rằm tháng Tư trăng treo vườn hoa cải
Bà lão lần chuỗi hạt miệng lâm râm
Phật đản sinh xuống cánh võng Người nằm
Vầng hào quang sáng bừng khuôn mặt ngọc **
Lâu lắm rồi cụ bà không còn khóc
Nụ cười hiền luôn thoáng hiện trên môi
Lũ trẻ ngày xưa giờ đã nên người
Thong dong cụ thản nhiên chờ ngày đến
...
Giá như thật có Bồng lai hiển hiện
Ắt rằng Người sẽ đến đó không xa
Dẫu không tin nhưng vẫn niệm thiết tha
Cầu chư Phật rước Mẹ con lên cõi
Trong tim con của Mẹ, này Mẹ hỡi!
Mẹ đã là Bồ tát suốt đời rồi
Hãy yên lòng dạo gót vui chơi
Tiên cảnh ấy giang tay chờ Mẹ đến
Con không khóc đâu ngày Me rời bến
Lướt con thuyền Bát nhã đến cõi không
Bởi vì con còn Mẹ ở trong lòng
Mẹ là Đức Phật Bà bên con mãi!
Kính tặng Mẹ của con!
Trưa thứ Bảy, 25.5.2013
--------------------------------------------------- --------------------------------------------------- -------------------------------------
* Đoạn di cư vào Nam năm 1954 viết lại theo lời Mẹ kể khi còn bé. Nhiều người say sóng biển nôn thốc tháo đến chết, xác bị quăng xuống biển.
** Giấc mơ của Mẹ một buổi trưa niệm Phật rồi ngủ quên trên võng.
Chẳng biết gì hơn ruộng lúa nương khoai
Rồi một ngày trời đất vụt đổi thay
Quẩy quang gánh theo đoàn người dằng dặc
Giã mẹ già em thơ lau nước mắt
Hơ hải cùng chồng lũ lượt xuôi Nam
Ngoảnh lại rưng rưng bóng gạo đầu làng
Nhìn trước mặt một khoảng trời vô định
Niềm ly xứ ai mà không bịn rịn
Mặn chát lệ hoà cùng sóng đại dương
Những cơn nôn thắt ruột vọng cố hương
Mẹ, em hỡi! Chị đi không trở lại. *
...
Khói lửa binh đao bể dâu ngang trái
Hút mắt theo chồng khoác mảnh chinh y
Tuổi hai lăm hẩy hẩy nét xuân thì
Mười năm nữa suối tóc đà điểm bạc
Chốn sa trường rập rình lằn tên đạn
Tứ cố vô thân mái tranh nhỏ cút côi
Leo lét ngọn đèn bầy trẻ loi nhoi
Nén tiếng thở dài con tim đau nhói
Cao xanh hỡi ai gây chi nên tội
Mà đoạn trường số phận mãi đẩy đưa
Nam Bắc cách chia còn đến bao giờ
Quê hương biết khi nào thôi lửa loạn
...
Một chiều thu mây trời trôi man mác
Gió lao xao đùa mái rạ ngoài hiên
Năm ngón tay vân vê suối tóc huyền
Đôi mắt ướt dõi nhìn bầy trẻ dại
Bỗng sấm sét ngang trời mang tin lại
Mặt đất rung. Tờ báo tử. Con ơi!
Phận bọt bèo. Quê xa ngái. Đơn côi.
Đời quả phụ. Lũ con thơ. Trời hỡi!
Bao đêm trắng gối sầu lòng buồn tủi
Lệ tràn mi nuốt tiếng khóc vào lòng
Vầng trán thơ kia vẫn sáng ước mong
"Không lâu nữa cha sẽ về sum họp!"
...
Sáng tinh mơ vào chùa xin xuống tóc
Gạt niềm riêng tần tảo quyết một lòng
Oằn đôi vai kẽo kẹt gánh hàng rong
Thức khuya dậy sớm chắt chiu đạm bạc
Xa lánh cuộc đời bỏ trôi dục lạc
Tuổi ba lăm tóc bạc nửa mái đầu
Chẳng quản công ngày mưa nắng dãi dầu
Đêm thay chồng dạy nuôi đàn con nhỏ
Nén vào tim bao muộn phiền đau khổ
Tiếng mõ lời kinh khuây khỏa tâm hồn
Mong một ngày con trẻ sẽ lớn khôn
Như nguyện ước của người cha quá cố
...
Mấy mươi năm bao trầm luân gian khổ
Cay đắng phần mình, bùi ngọt giành con
Một chữ bẻ đôi ê a chẳng tròn
Tấm gương sáng là người Thầy vĩ đại
Rằm tháng Tư trăng treo vườn hoa cải
Bà lão lần chuỗi hạt miệng lâm râm
Phật đản sinh xuống cánh võng Người nằm
Vầng hào quang sáng bừng khuôn mặt ngọc **
Lâu lắm rồi cụ bà không còn khóc
Nụ cười hiền luôn thoáng hiện trên môi
Lũ trẻ ngày xưa giờ đã nên người
Thong dong cụ thản nhiên chờ ngày đến
...
Giá như thật có Bồng lai hiển hiện
Ắt rằng Người sẽ đến đó không xa
Dẫu không tin nhưng vẫn niệm thiết tha
Cầu chư Phật rước Mẹ con lên cõi
Trong tim con của Mẹ, này Mẹ hỡi!
Mẹ đã là Bồ tát suốt đời rồi
Hãy yên lòng dạo gót vui chơi
Tiên cảnh ấy giang tay chờ Mẹ đến
Con không khóc đâu ngày Me rời bến
Lướt con thuyền Bát nhã đến cõi không
Bởi vì con còn Mẹ ở trong lòng
Mẹ là Đức Phật Bà bên con mãi!
Kính tặng Mẹ của con!
Trưa thứ Bảy, 25.5.2013
--------------------------------------------------- --------------------------------------------------- -------------------------------------
* Đoạn di cư vào Nam năm 1954 viết lại theo lời Mẹ kể khi còn bé. Nhiều người say sóng biển nôn thốc tháo đến chết, xác bị quăng xuống biển.
** Giấc mơ của Mẹ một buổi trưa niệm Phật rồi ngủ quên trên võng.
0 nhận xét:
Cảm nghĩ của bạn
Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!