Mẹ thường hỏi tôi:"Con có biết,trong cơ thể con người,đâu là phần quan trọng nhất không?".Nhiều năm trôi qua,tôi đã băn khoăn,mong muốn đi tìm một câu trả lời chính xác nhất.
Ngày còn trẻ,tôi nghĩ rằng âm thanh rất quan trọng đối với mọi người nên tôi trả lời mẹ:"Đó là đôi tai của con".Mẹ bảo:"Chưa đúng!Quanh con vẫn còn có những người bị khiếm thính nhưng họ vẫn vui sống như những người bình thường khác".
Nhiều năm trôi qua,mẹ lại hỏi tôi câu hỏi đó.Lần này tôi cố gắng suy nghĩ kỹ hơn rồi trả lời mẹ:"Đó là đôi mắt".Mẹ lại nhìn tôi và nói:"Con vẫn chưa trả lời đúng!Con hãy nhìn cuộc sống quanh mình mà xem, có những người bị khiếm thị nhưng họ vẫn vui sống!".
Sau đó, nhiều lần mẹ vẫn lại hỏi tôi chỉ một câu hỏi đó nhưng tôi vẫn không sao trả lời đúng được.Mẹ bảo:"Mỗi năm trôi qua, con trai của mẹ lại trở nên thông minh hơn nhưng con vẫn chưa trả lời đúng câu hỏi của mẹ!".
Năm sau ,ông tôi mất.Mọi người đều tiếc thương.Ai cũng rơi nước mắt.Thậm chí,với một người tính tình vốn nghiêm nghị như cha tôi vào lễ tang của ông nội, người cũng rơi nước mắt.Tôi nhớ, đây là lần thứ hai trong cuộc đời, tôi thấy cha tôi khóc.Lúc ấy,mẹ ngước nhìn về phía tôi đang đứng rồi mẹ nói lời giã biệt trước linh cửu ông nội.
Mẹ lại hỏi tôi:"Con yêu! Con có biết đâu là phần quan trọng nhất của cơ thể không?".Tôi cảm thấy bị sốc khi mẹ hỏi tôi câu hỏi ấy ngay vào lúc này.Mẹ nhìn thoáng bối rối trên gương mặt tôi rồi nói:"Câu hỏi này rát quan trọng,con ạ!Câu trả lời sẽ chứng tỏ rằng con trai của mẹ đã trưởng thành trong cuộc sống hay chưa?Nhiều lần mẹ đã hỏi con nhưng con vẫn chưa trả lời đúng!Ngày hôm nay, con cần phải học bài học quan trọng này, con trai ạ!"
Mẹ âu yếm nhìn tôi,đôi mắt người dàn giụa nước mắt, nói:"Phần quan trọng nhất của cơ thể, chính là đôi vai của con đấy, con trai của mẹ!".
"Có phải là vì đôi vai nâng đỡ cái đầu của con?"-tôi hỏi lại.
Mẹ đáp:"Không!Đó là vì đôi vai của con có thể nâng đỡ cái đầu của người khác-bạn bè và những người thân yêu nhất của con, mỗi khi họ có chuyện buồn và phải rơi nước mắt.
Con yêu ạ!Bất cứ ai cũng cần đến một đôi vai để tựa vào để khóc trong những khoảnh khắc buồn đau nào đó của cuộc đời.Mẹ chỉ hy vọng rằng, đôi vai của con luôn đủ sức mạnh để làm nơi đỡ nâng những đau khổ của người khác mỗi khi họ cần đến con..."
Từ hôm ấy tôi mới hiểu tầm quan trọng của đôi vai, đó là sự đồng cảm với những đau khổ của người khác.
Người đời có thể lãng quên những gì bạn nói.
Người đời có thể lãng quên những gì bạn làm.
Nhưng người đời sẽ không bao giờ quên những cảm xúc bạn gieo vào lòng họ!
(Bài st)
12 nhận xét:
@HT
"...Người đời có thể lãng quên những gì bạn nói.
Người đời có thể lãng quên những gì bạn làm.
Nhưng người đời sẽ không bao giờ quên những cảm xúc bạn gieo vào lòng họ!"
Cảm ơn HT đã cho Ng.A một bài học tâm lý thật tuyệt vời .
Chúc HT luôn vui khoẻ HT nhé.
HT hay lắm,trong cuộc sống ai cũng cần có đôi vai để tựa vào.
Cám ơn HT nhiều lắm!...
Bài đăng này hay lắm HT , như NA và OO đã nhận xét .
Đúng là người đời có thể lãng quên những gì bạn nói ,lãng quên những
gì bạn làm , nhưng không thể quên những cảm xúc bạn gieo vào lòng họ!
Thật là một chân lý đáng ghi nhận mình không quên sẽ nhớ mãi...!!!
"...người đời sẽ không bao giờ lãng quên những cảm xúc bạn gieo vào lòng họ"
Chí lý! Tôi không thể quên cô bé khóc nhè năm lớp Bốn ở một thời xa xưa lắm rồi! He he...
HT@
Cho xem một bài thật hay !
Làm thơ nữa đi...hi...hi...
Trong một khoảnh khắc buồn đau nào đó của cuộc đời,người ta rất cần "một bờ vai" để tựa .khi đọc bài này ,mình tâm đắc đoạn này lắm nên đăng lên cho các bạn xem.Cám ơn NA,OO,VL,TN đã viết nhận xét
@Ng.Aa, oanhoanh, vulien268' thanhnhan, huynhtho, và tất cả chị em phụ nữ ngayxua
Docietquoc xin tình nguyện dâng hiến đôi bờ vai này, chị em nào có nhu cầu tìm một chỗ dựa xin cứ tự nhiên, free hoàn toàn đấy các bạn thân yêu! He he...
Trời! bầm một con mắt rồi mà chưa tởn sao??
"Còn hai con mắt khóc người một con" thôi QQ ơi!
@VietQuoc
Dạ. Ng.A cảm ơn anh nhiều lắm nhé.Tuy nhiên, so với số PNNX thì Ng.A nghĩ chắc hơi bị nhỏ đấy anh VQ ơi.Hi...hi..hi...
@VietQuoc
Xin lỗi anh ,Ng.A muốn nói: Tuy nhiên, so với số PNNX thì Ng.A nghĩ ĐÔI VAI của anh chắc hơi bị nhỏ đấy anh VQ ơi.Hi...hi..hi...
"Chí lý! Tôi không thể quên cô bé khóc nhè năm lớp Bốn ở một thời xa xưa lắm rồi! He he!"
Sửa lại 1 chút xíu nha :
"Chí lý! Tôi không thể quên cô bé năm lớp Bốn ở một thời xa xưa lắm rồi,làm ướt "quần tà lỏn" của tui! He he "
@Xuyennhac
hổm rày lặn đâu mất tiêu ! NX vắng XN vắng mất một "cây chọc cười"đấy
Cảm nghĩ của bạn
Cảm ơn bạn đã xem bài đăng! Xin cho biết cảm nghĩ của bạn!